Chương 164
Đợi sau khi Thương Thần Nho và Triệu Đình Hành rời khỏi, Thương Mặc bị Triệu Mạt Thương đỡ nằm xuống, con mắt nhìn trần nhà, một lúc lâu, bỗng nhiên sâu kín mở miệng nói, "Bỗng nhiên em có loại cảm giác chúng ta đều bị đùa cợt."
"Hử?" Đang giúp nàng kéo tốt chăn động tác trên tay dừng một chút, "Nói như thế nào?"
"Em luôn cảm thấy, ba ba em và chú của chị hình như đang bí mật làm cái gì đó." Thương Thần Nho và Triệu Đình Hành chỉ là đến xem nàng, nói nói mấy câu liền đi, nhưng Thương Mặc chung quy lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, "Luôn cảm thấy bắt đầu từ lần kia tòa nhà gặp chuyện không may, rất nhiều chuyện chính là do bọn họ bố trí."
Ngồi vào bên giường, kéo qua tay của nàng, Triệu Mạt Thương nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoắn xuýt vo thành một nắm, trong mắt hiện lên ôn nhu, "Nghĩ đến những chuyện này để làm gì, đều đã đi qua rồi không phải sao. "
Giương mắt nhìn cô, Thương Mặc suy nghĩ một chút, nở nụ cười, "Ừ. "
Thương Mặc ở trong bệnh viện nửa tháng, trong nửa tháng này, Triệu Mạt Thương chỉ cho phép nàng ngẫu nhiên hôn hôn ôm ôm một cái, muốn làm thêm chút nữa cũng không cho, làm cho Thương Mặc các loại ai oán.
"Bảo bối ~~ ôm thêm cái nữa ôm thêm cái nữa đi mà....." Ngày hôm đó, thời điểm Lệnh Hồ Huyên đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ Thương Mặc đáng thương lay lay cánh tay Triệu Mạt Thương, giọng nói kia ngọt ngào khả ái làm cho cả người nàng nổi da gà.
Tay nắm thật chặt tay Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên quay đầu, cùng đồng dạng bị dáng vẻ kia của Thương Mặc dao động đến - Linh Lung liếc nhau, hắng giọng một cái, làm cho hai người trong phòng có thể chú ý tới các nàng.
Thương Mặc ngẩng đầu nhìn đến Lệnh Hồ Huyên vẻ mặt tươi cười ý vị thâm trường, trên mặt nóng lên, thu tay về ngồi xuống, "Huyên tỷ, Linh Lung, hai người sao lại tới đây?"
"Thiếu chủ bị thương, chúng tôi có thể không tới sao?" Lệnh Hồ Huyên cười híp mắt liếc Triệu Mạt Thương ở bên kia, "Thiếu chủ thoạt nhìn tựa hồ khôi phục rất tốt. "
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc lén lút liếc nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô rất bình tĩnh mà cầm cái ghế cho Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung ngồi, lại đi rót nước, bĩu môi, "Cũng đã tốt rồi, bác sĩ rõ ràng nói có thể xuất viện. "
Tuy nàng rất vui vẻ bởi vì Triệu Mạt Thương yêu thương nàng như thế, nhưng mà lần này thật là quá mức rồi, rõ ràng có thể xuất viện rồi, rõ ràng nàng có thể đi lại được rồi, Triệu Mạt Thương còn không cho phép nàng không có sự cho phép của cô không được xuống giường.
"Vốn dĩ em có thể xuất viện sớm một chút." Triệu Mạt Thương đem hai chén nước đưa cho Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung, giọng nói nhàn nhạt, "Ai bảo em muốn ở toà án liều chết chống đỡ hai giờ làm cho tổn thương nặng hơn. "
"Em....." Thương Mặc thật là vô tội mà nhìn Triệu Mạt Thương ngồi vào bên cạnh mình, chống lại đôi mắt lóe hàn quang lạnh như băng của chị ấy, không dám nói nhiều nữa ngoan ngoãn cúi đầu, "Em sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương. "
Rõ ràng bác sĩ đã nói ngày đó máu đã ngừng chảy, bị thương không nặng a, nhưng mà Triệu Mạt Thương không nên nói nàng xằng bậy làm cho tổn thương thay đổi nghiêm trọng, rõ ràng chính là phạt nàng mà. Thương Mặc âm thầm ở trong lòng nói thầm, tay kéo ga trải giường, bộ dáng kia cho Lệnh Hồ Huyên cười đến nheo lại mắt.
Đã sớm biết Thương Mặc ở trước mặt Triệu Mạt Thương rất ngoan, không nghĩ tới bây giờ đã ngoan thành như vậy, thực sự là thú vị. Năm đó người kia luôn là ai cũng đều không tin đối với người nào cũng đều nhàn nhạt - Thiếu chủ, cư nhiên biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Cửa lần nữa bị đẩy ra, Thương Thần Nho từ bên ngoài đi tới, Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung sớm đã nhận được tin tức ông không chết, cũng không kinh ngạc, đứng lên kêu một tiếng bang chủ. Thương Thần Nho gật đầu, đi tới bên giường, "Đại khái ngày kia có thể làm phẫu thuật. "
"Tốt. " Triệu Mạt Thương gật đầu, mà Thương Mặc ở một bên không hiểu ra sao cả hỏi, "Cái gì phẫu thuật?"
"Bác trai tìm được một bác sĩ tên Bá Khang rất nổi danh, ông ấy đã xem qua bệnh của em, cho rằng có thể chữa được." Triệu Mạt Thương ôn nhu vuốt ve gò má của nàng, nhìn nàng một bộ ngẩn ngơ, cười yếu ớt.
Theo bản năng giơ tay lên sờ sờ máy trợ thính, Thương Mặc mê man mà nhìn Triệu Mạt Thương, một lúc lâu, quay đầu nhìn Thương Thần Nho, mở miệng, tiếng nói khàn khàn, "Thực sự?"
"Thực sự. " Thương Thần Nho từ ái nhìn con gái mình, "Mấy năm nay ta một mực tìm, trước đó vài ngày Triệu thúc thúc của con nói rốt cuộc đã tìm được. "
Thương Mặc như trước ngơ ngác ngây ngốc mà ngồi, tay còn đặt ở trên máy trợ thính khẽ vuốt, Triệu Mạt Thương đau lòng nhìn dáng vẻ xuất thần của nàng, tay nắm chặt bàn tay đặt ở trên lỗ tai của Thương Mặc, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Thương Mặc trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn ba ba của mình, dùng sức gật đầu, "Dạ!"
Gật đầu qua đi, tay còn bị Triệu Mạt Thương nắm, Thương Mặc mới cúi đầu, phảng phất tựa như nhớ tới cái gì lại chợt ngẩng đầu, "Cảm ơn Triệu thúc thúc. "
" Tiểu Đản ngốc....." Triệu Mạt Thương nhìn bộ dạng khiêm tốn này của nàng, dáng dấp có chút không quen xoa bóp hai má mềm mềm của nàng.
"Tối nay chính con nói lời cảm tạ với Triệu thúc thúc của con đi." Thương Thần Nho nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, lắc đầu, lại quay đầu nhìn Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đan vào nhau của Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung, thở dài, "Đợi mọi chuyện kết thúc, sau khi trở về liền tổ chức hôn lễ cho các con."
Dù Lệnh Hồ Huyên gặp rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, đã quen các loại các dạng xã giao, lúc này cũng đỏ mặt, thoáng ngượng ngùng mà liếc nhìn Linh Lung đã mặt đỏ tới mang tai, định thần một chút, thoải mái nói, "Cảm ơn Bang chủ. "
"Ừ." Thương Thần Nho nhàn nhạt gật đầu, "Ngược lại Mặc Nhi và Mạt Thương cũng cần phải lập gia đình, liền tổ chức cùng nhau đi...... Hay các con muốn từng đôi từng đôi một hả?"
Lúc này, khuôn mặt của Thương Mặc