Chương 166
"Đã lâu không gặp. " Bên ngoài bệnh viện một mảnh xanh biếc, Thương Thần Nho hướng về phía Đan Trác nói ra, "Có hai mươi mấy năm không gặp a. "
"Đúng vậy." Đan Trác đánh giá ông, "Không nghĩ tới năm đó danh mãn kinh đô Chu Thần Nho Chu công tử sẽ là một Bang chủ hắc bang. "
Lắc đầu, bởi vì ánh mặt trời chói mắt mà hơi hơi híp mắt lại, Thương Thần Nho trầm mặc, một lúc lâu, "Chu Thần Nho đã chết. "
Đan Trác không nói lời nào, ôm ngực, lung tung không có mục đích mà nhìn xa xa, chân mày hơi cau lại. Mà Thương Thần Nho cũng không quấy nhiễu bà, chỉ đứng ở một bên, chắp tay sau lưng, thật sâu thở dài, "Chúng ta đều già rồi. "
Mười mấy năm qua, ông ngoại trừ nghĩ muốn cho Thương Mặc vui sướng mà lớn lên ở ngoài, dù cho muốn thay Sở Chiêu báo thù. Nhưng mà theo Thương Mặc lớn lên, sự tình bắt đầu đi theo hướng ông không có cách nào nắm giữ được, cuối cùng Thương Mặc lớn lên trở thành Thiếu chủ có thể một mình đảm đương một phía, cũng làm cho ông cải biến một ít kế hoạch. Mà nay, mục đích kế hoạch thực hiện được, Thương Lang tuy nói cũng không tính bị diệt, nhưng bang chủ đã do Triệu Đình Hành đảm nhiệm, năm đó người thiết kế hại chết Sở Chiêu đều được quả báo trừng phạt, ông chợt ảm thấy hư không.
Thương Mặc đã có Triệu Mạt Thương, đồng thời, mặc dù đó không phải ý tứ của ông, nhưng mà ông đúng là lợi dụng Thương Mặc - con gái duy nhất của ông. Kỳ thực nếu như Sở Chiêu biết ông lợi dụng Thương Mặc như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho ông. Thế nhưng, đối với Sở Chiêu tưởng niệm cùng đối với Thương Lang cừu hận mỗi thời mỗi khắc đều ở đây gặm nhấm lý trí cùng trái tim của ông, ông không cách nào để cho chính mình đình chỉ hành động điên cuồng báo thù này. Kế hoạch của ông và Triệu Đình Hành là ở sau khi Sở Chiêu chết không lâu liền lập ra, từ đó về sau Triệu Đình Hành liền hủy dung nghĩ hết biện pháp trà trộn vào Thương Lang thu được tín nhiệm trở thành thân tín của Bang chủ Thương Lang, hơn mười năm như một ngày mà ngụy trang ẩn núp, mà ông thì không ngừng mà làm cho Thanh Long lớn mạnh, vốn chưa từng nghĩ muốn cho Thương Mặc liên lụy trong đó, lại không nghĩ rằng phía sau sẽ phát sinh công việc bề bộn như vậy, Thương Mặc đương nhiên trở thành mồi nhử.
"Vừa rồi hắn ở bên trong." Đan Trác không có tiếp lời, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng, "Cho nên ông mới có thể bỗng nhiên mời tôi đi ra nói chuyện. "
Vẻ mặt Thương Thần Nho trì trệ, tiếp theo cười khổ, "Đan Trác, bà vẫn thông minh giống như năm đó."
Nhếch miệng lên vẻ tự giễu cười, giọng điệu của Đan Trác đắng chát, "Vậy sao? Tôi ngược lại thật ra cảm thấy tôi rất ngu, hắn quả nhiên không có chết. "
"Năm đó, tôi vẫn luôn xem bà là em gái, cũng rất ủng hộ bà cùng hắn, ngược lại chưa từng nghĩ, hắn cư nhiên sẽ thích....." Thương Thần Nho không có đem nói cho hết lời, liếc nhìn Đan Trác, thở dài, "Quên đi, chúng ta cũng già rồi. "
"Nếu như không phải phát hiện có thể hắn chưa chết, cũng đoán được chuyện hắn đồng ý chuyện của Thương Mặc và Mạt Thương, ông nghĩ rằng thái độ của tôi sẽ trước sau chuyển biến lớn như vậy sao?" Đan Trác nhướng mày, nhìn thẳng Thương Thần Nho, "Hào hiệp xuất trần như ông, đều sẽ bởi vì Thương Mặc thích phụ nữ mà nổi trận lôi đình, ông nghĩ rằng tôi biết Mạt Thương thích phụ nữ, liền dễ dàng tiếp thu như vậy sao?"
"Khó trách....." Thương Thần Nho lắc đầu, "Tiểu Trác, có một số việc, đừng có quá cố chấp. "
"Ông có tư cách nói tôi sao?" Đan Trác trào phúng cười, "Ngay cả con gái của tôi cũng bị ông lợi dụng. "
Nghe xong lời này, sắc mặt Thương Thần Nho nhất thời thay đổi, trầm mặc hồi lâu, thở dài nói, "Tôi rất xin lỗi hai đứa bé kia. "
Đan Trác từ chối cho ý kiến liếc nhìn ông, xoay người đi vào trong bệnh viện, vừa đi vừa nói, "Hắn hẳn là đi rồi, tôi đi xem Thương Mặc. "
Thương Thần Nho đứng ở sau lưng bà nhìn thân ảnh của bà ấy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn thở dài, đi theo.
Thời điểm hai người đến trong phòng bệnh, Triệu Mạt Thương dĩ nhiên đã vuốt lưng Thương Mặc hống nàng ngủ rồi, gặp bọn họ tiến đến, không có chút nào chần chờ, dựng lên động tác chớ lên tiếng, giúp Thương Mặc đắp kín chăn, lúc này mới rón rén đi tới, nhỏ giọng gọi Đan Trác, "Mẹ...."
"Ngủ?" Đan Trác liếc nhìn Thương Mặc trên giường bệnh, thu liễm cảm xúc có chút chấn động, "Thương thế của con bé khá hơn chút nào không?"
Nghe nói Thương Mặc vì xem xong con gái nhà mình ở toà án thẩm vấn, dĩ nhiên ở toà án chống đỡ hai giờ. Có đôi khi bà thực sự rất hâm mộ con gái của mình, có thể gặp được Thương Mặc yêu nó như thế, đồng thời cũng rất yêu Thương Mặc, thực sự là rất hạnh phúc. Tuy nói ngay từ đầu bà quả thực bởi vì Thương Mặc là nữ mà có bất mãn, nhưng theo những chuyện kia từng chút một mà phát sinh, Thương Mặc đối với Triệu Mạt Thương tốt như thế nào bà đều thấy ở trong mắt, cũng sẽ không lại vì giới tính mà quấn quýt. Cảm tình giữa nữ nữ, từ trên bản chất xem, cùng cảm tình giữa nam nữ cũng không có khác nhau chút nào. Tựa như trước, nếu như cưỡng bức Triệu Mạt Thương gả cho Cận Phi Hàn, chỉ sợ sẽ là lại một lần nữa xuất hiện một Triệu Đình Vĩ cùng Đan Trác mà thôi, ngược lại là cùng Thương Mặc cùng một chỗ, tuy đều là nữ nhân, lại rất hạnh phúc.
"Dạ." Triệu Mạt Thương khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Có thể có chút mệt mỏi..... Tổn thương gần như khỏi hẳn rồi, bất quá hai ngày nữa phải ph phẫu thuật ẫu thuật?"
" Phẫu thuật cái gì?" Đan Trác có chút không hiểu lại nhìn Thương Mặc đang ngủ trên giường bệnh.
"Chữa lỗ tai. " Thương Thần Nho ở bên cạnh nhàn nhạt nói xong, đi đến bên giường bệnh, nhìn Thương Mặc đang ngủ say, thở dài, bỗng nhiên có chút bận tâm Thương Mặc từ đó đối với ông có thành kiến.
"Bác trai, có chuyện con muốn thương lượng với ngài." Trên mặt Triệu Mạt Thương gợn sóng không sợ hãi, Thương Thần Nho nghe vậy quay đầu nhìn cô chống lại con ngươi bình tĩnh kia, đi tới, "Chuyện gì?"
"Con đã từ chức ở viện kiểm sát tối cao." Biểu hiện trên mặt Triệu Mạt Thương trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, giọng nói trước sau như một lãnh đạm, "Con sẽ trở về viện