"Triệu kiểm,vụ án này...." Trần đội trưởng nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Mạt Thương, "Phía trước không phải kết quả đã định rồi hay sao?"
"Trần đội trưởng thẩm vấn hai vị hình cảnh hiềm nghi kia có suy nghĩ như thế nào?" Triệu Mạt Thương hỏi mà không đáp, nhìn Trần đội trưởng.
Thương Mặc nhìn sườn mặt của Triệu Mạt Thương, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Mạt Thương đúng là một nữ nhân vừa đẹp vừa có khí chất xuất chúng.
Nữ nhân như vậy........Kiểm sát trưởng mỹ nữ sao?
Trần đội trưởng tránh đi ánh mắt của cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, "Yên tâm đi Triệu kiểm, bác sẽ giải quyết việc chung."
"Được. Trần đội trưởng, cháu tin tưởng Bác." Triệu Mạt Thương chậm rãi gật đầu, "Cháu có trong tay mấy phần khẩu cung, chứng cớ trong lời nói cùng với báo cáo xét nghiệm, cùng với cục của Bác đưa tới hoàn toàn không giống nhau.
"Sao?" Trần đội trưởng kinh ngạc nhìn Triệu Mạt Thương, "Không biết khẩu cung và báo cáo nội dung như thế nào?"
"Hai phần khẩu cung, khác biệt là Giang Trung người phạm tội hiềm nghi, khẩu cung của Tôn Tấn, dựa theo bọn họ khẩu cung, lúc ấy bọn họ mạnh mẽ đem hai người bị hại kéo vào ghế sô pha, Hồ Tưởng tiến hành xâm hại xong, lại sai khiến thuộc hạ cùng nhau xâm hại người bị hại." Triệu Mạt Thương mặt nghiêm lại trần thuật hai lời khẩu cung, ngữ khí nghe rất là bình tĩnh, nhưng Thương Mặc rất dễ dàng nhìn thấy Triệu Mạt Thương hai tay nắm chặt thành quyền.
Trần đội trưởng khiếp sợ nhìn Triệu Mạt Thương, "Điều đó không có khả năng."
Triệu Mạt Thương không để ý đến lời nói của Trần đội trưởng, tiếp tục nói, "Lúc sau hai gã sai vặt thấy hai người bị hại khóc nói sẽ báo cảnh sát, Hồ Tưởng tàn nhẫn nói với hai gã sai vặt tiếp tục bạo hành ngược đãi hai người bị hại, thậm chí muốn siết cổ hai người bị hại cho đến chết....."
"Triệu kiểm!" Trần đội trưởng mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Triệu Mạt Thương, "Lời khai.......Lời khai không phải như thế!"
"Cháu biết không giống vậy." Triệu Mạt Thương nhìn thẳng Trần đội trưởng, đôi mắt đẹp kia một chút độ ấm cũng không có, "Lời khai được trình tới nói, Giang Trung cùng Tôn Tấn ở trên ghế sô pha đối với hai người bị hại thực hiện hành vi đồi bại, tiếp thep Hồ Tưởng theo đúng lời hẹn tới nơi, hai người nữ bị bắt, tiếp theo hắn thấy hai người bị hại khóc lóc khẩn trương nên mới sai người giết chết người bị hại......"
Nói đến đây, Triệu Mạt Thương nheo mắt nhìn Trần đội trưởng, "Trần đội trưởng, Giang Trung cùng Tôn Tấn chính là hai tên côn đồ, mà Hồ Tưởng luôn luôn là người sai khiến một nhóm người đó, hai phần lời khai bất đồng nhau, chẳng lẽ Bác không nhìn ra lời khai nào là thật lời nào là dối trá hay sao?"
Trần đội trưởng trên mặt thần sắt biến hóa, vẻ mặt làm như do dự tự hỏi cái gì đó, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Triệu kiểm, Bác sẽ cho cháu một cái công đạo."
Triệu Mạt Thương lắc đầu, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, một gốc cây bông gòn, những bông hoa nở rực rỡ trên cây, ngữ khí sâu kín, "Không phải cho cháu một cái công đạo, mà cho hai người bị hại một cái công đạo."
Thương Mặc như vậy lẳng lặng nhìn Triệu Mạt Thương, con ngươi âm trầm.
Vụ án này nàng căn bản không có cẩn thận đi nghiên cứu chuyện gì đã xảy ra, lúc trước Lệnh Hồ Huyên đưa tư liệu này tới, chính là đơn thuần biết án này có liên quan đến Hồ Tưởng con trai của Hồ Vĩ, nhưng là không nghĩ tới cư nhiên....
Chuyện súc sinh như vậy, Thanh Long Bang nếu có ai dám phạm, nhất định phải lấy cái chết để tạ tội.
Triệu Mạt Thương cùng Trần đội trưởng thương lượng một số chuyện xong, liền cùng Thương Mặc cùng nhau ly khai cục công an.
Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc, có chút miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, "Hôm nay, vẫn là chị mời em ăn cơm đi."
Thương Mặc nhìn thẳng vào cô, không cười, mà lắc đầu, "Không được, lần trước nói lần đi ăn tiếp theo em mời."
"Ha ha, em xem em vừa nói tiếp theo là em mời." Triệu Mạt Thương cố gắng thả lỏng chính mình, dường như hay nói giỡn bình thường nói, "Cho nên lần này là chị mời."
"Học tỷ......." Thương Mặc có chút bất đắc dĩ phản bác, "Chị biết rõ em không phải ý này."
"Tốt lắm, em muốn mời liền để em mời đi, nhưng ăn chỗ nào là chị chọn" Triệu Mạt Thương bỗng nhiên phát hiện chính mình chỉ cần cùng một chỗ với Thương Mặc, là có thể rất dễ dàng làm cho chính mình bình tĩnh lại,mà không phải cảm xúc bùng nổ.
"Được." Thương Mặc gật gật đầu.
Nửa giờ sau.
"Học tỷ...." Thương Mặc cầm đũa, vẻ mặt ai oán nhìn Triệu Mạt Thương.
"A, đã lâu chị không ăn ở căn tin trường, cũng không tệ lắm." Triệu Mạt Thương ăn miếng cơm, khen lên một tiếng, ngẩng đầu chống lại vẻ mặt ai oán của Thương Mặc, che miệng cười khẽ, "Chị nghĩ trở lại đây ăn đã lâu, nhưng là không có thời gian, lần này rốt cục có thể ăn rồi."
Thương Mặc bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của cô, tâm tình dường như rất tốt, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thỏa mãn, lắc đầu, cúi đầu ăn cơm.
Triệu Mạt Thương cư