Phòng học trống trải, Thương Mặc lại đang gõ gõ bàn phím của mình, mà ở phía sau người nọ lại chống tay nhìn về phía bảng đen, ánh mắt nhìn về phía đằng trước, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Bên tai kia bỗng nghe được tiếng đánh máy ngừng lại, người nọ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, lại trùng hợp nhìn thấy Thương Mặc cầm một quyển sách giáo khoa Luật, nhịn không được mở miệng hỏi "Em là sinh viên ngành luật hả?"
Thương Mặc cuối đầu, mày nhíu lên nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, đến khi tìm được tri thức mà mình cần tìm mới dừng lại, sau lại tiếp tục nhìn một hồi nghiên cứu đến, sau đó mới tiếp tục đặt bàn tay lên bàn phím máy tính tiếp tục đánh chữ.
Cô gái mới vừa mở miệng, có chút bất mãn nhìn bóng dáng Thương Mặc, mày nhăn lên tỏ vẻ khó chịu.
Sinh viên ngành luật, sao bây giờ trở nên không có tố chất.
Về sau nếu trở thành nhân viên kiểm soát của cơ quan quốc gia sẽ có bao nhiêu kém cõi đây?
Đúng rồi, hiên tại bây giờ người học pháp luật, có bao nhiêu người thật sự có suy nghĩ vì nhân dân mở rộng chính nghĩa, cũng không thể trách được những người đó,,,,......
Cô gái thở dài, trước đó đối với Thương Mặc có chút hứng thú nay bỗng dưng biến mất, tiếp tục ngẩn người.
Thương Mặc đương nhiên biết nữ nhân ngồi ở phía sau thỉnh thoảng sẽ đem tầm mắt phóng tới mình trên người, nàng là người tương đối nhạy cảm, có người nhìn đến mình, nàng rất nhanh phát hiện được.
Trên mặt vẫn như trước giữ nét mặt bình tĩnh, tiếp tục tra tư liệu viết luận văn, tiếp tục cho đến khi thấy thời gian đã gần tới buổi trưa, lúc này nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, lưu lại bài, sau đó tắt đi laptop.
Cô gái phía sau dường như cũng muốn ra về, đứng lên chỉnh lại cổ áo sơ mi, một bên thu thập túi xách, liếc Thương Mặc một cái, sao đó bước chân tao nhã mở cửa sau đi ra.
Thương Mặc thu thập đầy đủ vào bên trong balo, sau đó đeo trên lưng, từ bên trong cổ áo lấy ra tai nghe điện thoại đeo vào bên tai trái, sau đó mở ra cửa phía sau đi ra ngoài, rồi trở lại một lần nữa đóng lại cửa, xong xuôi rồi mới rời đi.
Đi được vài bước, một cô gái với mái tóc đuôi ngựa, đồng dạng sau lưng đeo một chiếc balo, từ phòng học cách vách đi ra, đi đến trước mặt cô "Thiếu chủ!"
"Linh Lung!" - Thương Mặc lộ ra nét tươi cười, so với thời điểm phía trước nét tươi cười càng sáng lạng hơn "Chị đã nói em rồi, nên giành nhiều thời gian để ngủ hơn đi. Ở trong này không có nguy hiểm gì đâu"
Linh Lung lắc đầu, đi bên cạnh Thương Mặc, "Bảo hộ Thiếu chủ, là trọng trách của Linh Lung"
Thương Mặc cùng với Linh Lung tiến về phía trước, đến khi đến trước cửa thang máy, thế này mới dừng lại "Hôm nay,còn mang lại cái tin tức gì sao?"
"Uông Minh đã thay mặt Thiếu chủ an bày tốt một cái con rối"
"Được rồi" Thương Mặc gật gật đầu, bước vào cửa thang máy, nhấn nút giữ, Linh Lung đi vào, do dự mở lời " Còn chuyện này nữa Thiếu chủ, Bang chủ nói giữa trưa muốn cùng chị dùng cơm"
Thương Mặc tay đặt trên nút thang máy, tay dừng lại một chút, chưa kịp ấn nút đóng lại thang máy, thang máy đã tự động đóng lại, vì thế tay chuyển qua nút số "1" nhấn vào đó, rồi nói "Được rồi"
Đi ra tòa nhà dạy học, trở về ký túc xá, đem balo đặt xuống, cùng Linh Lung đi xuống lầu, một chiếc xe đã chờ sẵn ở dưới lầu.
Thương Mặc ngồi vào trong xe sau liền bắt đầu nhắm mắt lại để tịnh dưỡng, mà Linh Lung bên cạnh có chút cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, thấy không có gì mới ra hiệu cho lái xe chạy đi.
Xe chạy trên đường một cách nhanh chóng, đến khi tới một cái trang viên xa hoa mới dừng lại, Thương Mặc mở mắt ra, lấy tay sờ tai nghe điện thoại, sau đó mới xuống xe, ngẩng đầu nhìn trang viên thoạt nhìn trông rất lớn kia, hít sâu một hơi, sau đó thở ra.
"Thiếu chủ" - Linh Lung trên tay nắm chặt thanh kiếm võ sĩ, đứng ở bên cạnh Thương Mặc "Không có nguy hiểm"
"A........." - Thương Mặc nở nụ cười, sờ sờ mái tóc của Linh Lung, "Linh Lung, không cần lúc nào cũng như vậy khẩn trương đâu"
Linh Lung vẫn để yên cho Thương Mặc sờ sờ mái tóc của nàng, đôi mắt lộ ra một tia cố chấp, "Thiếu chủ an toàn là quan trọng nhất"
Sai lầm của ba năm trước đây, nàng không nghĩ mình một lần nữa lại mắc phải sai lầm đó.
Thương Mặc bất lắc dĩ lắc đầu, hai tay đút vào túi quần, tiếp tục đi đến cánh cửa lớn đằng trước đã được mở ra sẵn.
"Thiếu chủ" - Trong phòng có rất nhiều nam nhân mặc đồ vest màu đen, nhìn thấy Thương Mặc đi vào thời điểm, cùng nhau cúi chào một cánh cung kính.
Thương Mặc khoác tay, nhíu máy lại, chống lại ánh mắt của người đàn ông đứng ở phía trước "Bác Tề, Bác đến rồi"
Nam nhân bị gọi Tề Thúc vỗ vỗ vai của nàng, "Mặc nhi đẹp ra rất nhiều nha"
Thương Mặc mỉm cười, làm cho người ta thoạt nhìn rất thoải mái "Bác Tề quá khen cháu rồi"
"Đi nào, Cùng Bác Tề lên gặp lão ba cố chấp của con nào" - Bác Tề cười haha, đi đằng trước Thương Mặc lên lầu, Thương Mặc nhíu nhíu mi, đuổi theo kịp Bác Tề
"Gần đây Bác Tề đang làm công việc gì bận rộn hay không?"
Bác Tề nghe Thương Mặc nói như vậy, quay đầu lại nhìn một cái, nhưng không có ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước "Mặc Nhi cư nhiên hôm nay cũng quan tâm Bác Tề hay sao?"
Thương Mặc nhìn thẳng về phía trước, phát ra thanh âm thản nhiên "Bác Tề là nguyên lão ở trong Bang, Mặc Nhi lại là Bang chủ kế nhiệm, tất nhiên phải quan tâm Bác Tề nhiều chút"
Bác Tề nghe vậy. bước đi có hơi chậm lại một chút, người khác nhìn vô sẽ nghĩ là không có chuyện gì cả, Thương Mặc lại nheo mắt lại "Nghe nói gần đây Bác Tề cùng với đại thúc có cái đầu bóng lưỡng ở tam giác đen quan hệ tốt lắm, không biết khi nào Mặc Nhi có thể cùng uống rượu với đại thúc có cái đầu bóng lưỡng thì thật tốt"
Bác Tề cười haha thành tiếng "Mặc Nhi nói những lời này, Mặc Nhi nói đến người nọ là ai vậy?, Cái người đầu bóng lưỡng đó