Chương 42
Toàn bộ buổi chiều đều yên tĩnh, thẳng đến khi tới thời điểm tan tầm, đều không có phát sinh sự tình gì, người trong văn phòng thậm chí còn chạy tới văn phòng khác pha trà nói chuyện phiếm.
Thương Mặc thừa dịp hai người kia không có ở trong phòng quay đầu nhìn lén Triệu Mạt Thương, trùng hợp Triệu Mạt Thương cũng quay đầu nhìn nàng, hai người liếc nhau, Triệu Mạt Thương lộ ra nụ cười, lấy ngón trỏ chỉ chỉ, ý bảo Thương Mặc quay đầu lại đọc sách.
Thương Mặc thật không để ý hình tượng Thiếu chủ, cười ngốc nghếch, xoay người tiếp tục xem sách hình pháp, tâm tư đã sớm bay đến bên người Triệu Mạt Thương đang ngồi cách mình chừng một thước.
Triệu Mạt Thương vừa lòng nhìn thân ảnh của Thương Mặc, khóe môi lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại rất nhanh biến mất, tiếp tục mặt không chút thay đổi làm việc.
"Triệu tỷ, chị xem đơn khởi tố này có được hay không?" Nam kiểm sát trưởng từ bên ngoài tiến vào, ngồi vào trước máy tính của chính mình đem đơn khởi tố đưa cho Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương cầm đơn khởi tố nhìn qua một lần, "Được, đem cho phòng đóng dấu đi đóng dấu đi."
"Được." Nam kiểm sát trưởng lên tiếng, đem đơn khởi tố kia đem qua phòng đóng dấu, dặn dò một vài chuyện tình, nhìn thời gian, "Triệu tỷ, tôi về trước, vợ tôi đem đứa nhỏ về nhà bà ngoại, giờ tôi đi đón hai mẹ con."
"Ừ." Triệu Mạt Thương gật gật đầu, "Đi đi."
Nữ kiểm sát trưởng một lát nữa tới, thấy nam kiểm sát trưởng phải đi, nhìn đồng hồ thấy thời gian tan tầm đã đến, cũng cùng Triệu Mạt Thương nói một câu xong ra về.
Thương Mặc cong cong cằm, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương vẫn như trước nhìn chăm chăm máy vi tính, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên là một người cuồng công tác.
Hai người kia, cả buổi chiều hình như chưa làm chuyện gì đâu, cùng người khác nói chuyện phiếm, hàn huyên hồi lâu, hiện tại thì vừa đến thời gian tan tầm liền lập tức rời đi, ngược lại Triệu Mạt Thương là phó phòng, toàn bộ buổi chiều đều làm việc, lúc này tới giờ tan tầm cũng không tính về.
Triệu Mạt Thương tựa hồ cảm giác được Thương Mặc đang nhìn chính mình, dừng lại động tác đánh bàn phím, quay đầu nhìn Thương Mặc, "Đói bụng?"
"Không......." Thương Mặc lắc đầu, mắt nhìn đến cửa văn phòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Triệu Mạt Thương, ngồi xuống, dựa vào bên cạnh bàn, tay cầm lấy tay của Triệu Mạt Thương, "Chị mệt không?"
"A........." Triệu Mạt Thương nâng một tay lên sờ sờ đầu của Thương Mặc, "Không có, như vậy là bình thường thôi."
Trong mắt Thương Mặc hiện lên tia đau lòng cô rõ ràng nhìn thấy được, đáy lòng không khỏi ôn nhu, "Chị làm xong báo cáo thẩm tra này, chúng ta đi ăn cơm, được không?"
"Được." Thương Mặc nói không rõ cảm giác hiện tại của chính mình là như thế nào, thầm nghĩ rằng cả đời sẽ cùng Triệu Mạt Thương cùng một chỗ, chăm chú nhìn cô vài giây, khi thấy Triệu Mạt Thương trên mặt tươi cười càng lớn, cầm tay cô kéo đến môi của chính mình hôn nhẹ một cái.
"Triệu phó phòng, chị còn chưa về sao?" Ở trước cửa văn phòng có giọng nam vang lên, Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc đồng thời giật mình, cũng rất mau liền trấn định lại.
"Ừ. Còn có một số việc." Triệu Mạt Thương thản nhiên làm bộ như làm rơi bút, chỉnh lại vạt áo, rồi đưa tay đặt lên bàn, nói với người nam nhân đó bằng giọng thản nhiên.
Thương Mặc ngồi xổm bên cạnh cô thấy bộ dáng lạnh lùng giả đứng đắn, có chút buồn cười, lấy tay bưng miệng lại.
"Triệu phó phòng thật là cố gắng nha, khó trách Lương kiểm sát trưởng coi trọng chị." Nam nhân lấy lòng nói.
"Haha........." Triệu Mạt Thương thản nhiên cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Như vậy đi, tôi đi trước." Sớm biết được Triệu Mạt Thương là một người lãnh đạm, thấy cô thái độ lãnh đạm như vậy cũng không để ý, nam nhân nói một câu xong đi.
Gật gật đầu, Triệu Mạt Thương sau khi thấy người nam nhân kia rời khỏi đó nắm lấy cái mũi của Thương Mặc, "Cười cái gì mà cười!!!"
"Hắc hắc.........." Thương Mặc giữ chặt lấy tay của cô hôn lên, "Đúng là một kiểm sát trưởng đại nhân rất nghiêm túc rất đứng đắn a.........."
"Không được làm loạn nữa, đọc sách đi........" Triệu Mạt Thương trên mặt nóng lên, oán trách nói một câu, liền ra vẻ bình tĩnh tiếp tục làm việc.
Thương Mặc đứng lên, xoay người trở về chỗ ngồi của chính mình, cũng là vô luận như thế nào cũng không muốn đọc sách, rõ ràng cầm quyển hình pháp, dựa lưng vào ghế nhìn nhìn quyển sách, ánh mắt lại thường nhìn đến phương hướng của Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương mới không để ý đến nàng có động tác không thành thật, như trước vẫn đang tiếp tục làm việc, sườn mặt nghiêm túc làm cho Thương Mặc mê muội.
Thẳng cho đến khi người trong viện kiểm sát đi về gần hết, Triệu Mạt Thương rốt cuộc đem sự tình làm việc xong, vừa chuyển đầu nhìn thấy Thương Mặc đang nhìn chính mình, nhịn không được nở nụ cười.
Tựa hồ từ khi gặp Thương Mặc, cô tươi cười càng ngày càng nhiều.
Đối với Thương Mặc nhăn nhăn cái mũi, Triệu Mạt Thương đứng lên, "Ăn cơm."
"Được." Thương Mặc đứng dậy, đi đến bên người Triệu Mạt Thương, đem quyển hình pháp đưa cho cô, nghĩ nghĩ, "Ngày mai em............."
"Ngày mai không được!" Thương Mặc còn chưa nói xong Triệu Mạt Thương đã đoán được ý định của nàng, thực nhanh chóng chặt đứt ý nghĩ trong đầu nàng, "Em ở nhà ngoan ngoãn học tập cho chị, cuộc thi tư khảo không phải chuyện đùa."
"Ừhm...." Thương Mặc có chút buồn bực nhức đầu, còn muốn kiên trì, "Em có thể........."
"Mang sách đến cũng không được!" Triệu Mạt Thương lại một lần nữa đoán được ý tưởng của Thương Mặc, đánh gãy lời của nàng, "Em cả buổi chiều nhìn lén chị bao nhiêu lần, thẳng thắn khai ra sẽ được khoan hồng."
"Hắc hắc............" Thương Mặc ngại ngùng cười cười, "Em cũng không biết vì cái gì, chính là nhịn không được."
"Cho nên nói, ngoan ngoãn trở về trường học bài đi!" Triệu Mạt Thương nghiêm túc nói, "Thi tư khảo rất trọng yếu."
Nói tới đây, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên nhăn lại mi, "Lại nói, em thi tư khảo xong rồi có phải còn muốn chuẩn bị cho cuộc thi nhân viên công vụ hay không ........."
Thương Mặc nhất thời trầm mặc xuống, cúi đầu hồi lâu, hạ giọng, "Em không nghĩ lừa chị......."
Triệu Mạt Thương có chút kinh ngạc nhìn Thương Mặc, đang định nói chuyện, cửa văn phòng có thanh âm vang lên, "Mạt Thương còn chưa về