Chương 56
"A....." Hai cánh tay Triệu Mạt Thương câu lấy cổ Thương Mặc, mặt đầy ôn nhu, "Tại sao ngay cả khi em cùng chị nói lời đứng đắn như vậy chị nghe đều cảm thấy rất ngọt ngào."
"Há há...." Thương Mặc thuận thế cúi đầu xuống hôn trán cô, "Bởi vì là lời từ tâm nói ra nha"
" Ừ...." Triệu Mạt Thương nín cười, trong con ngươi lại không che giấu được vui vẻ, "Vậy sau này chị cần phải cẩn thận với em rồi, lời ngon tiếng ngọt nói năng ngọt xớt như vậy, sẽ bị em lừa mất."
Chỗ lo lắng nhất bị những lời này hung hăng đâm vào, vẻ cười trên mặt Thương Mặc lập tức mất đi, nhìn Triệu Mạt Thương không nói.
"Làm sao vậy?" Khó hiểu nhìn thiên hạ bỗng nhiên sắc mặt biến hóa , Triệu Mạt Thương sờ mặt nàng, "Như thế nào bỗng nhiên không vui?"
"Em..." Ánh mắt Thương Mặc lóe lên nhìn Triệu Mạt Thương, lo lắng phải mở miệng nói như thế nào mới thích hợp.
"Hở?"
"Em...Em còn có chuyện chưa nói với chị." Giãy giụa hồi lâu nặn ra một câu nói, sau khi Thương Mặc nói ra liền cảm thấy rất lo lắng nhìn Triệu Mạt Thương, mặt đầy thấp thỏm.
"Chị biết." Ngữ khí chuyển thành lãnh đạm, vẻ mặt Triệu Mạt Thương đầy bình tĩnh, "Không phải chị đã nói rồi sao, chờ em chính mình muốn nói ra với chị thì lại tiếp tục nói, chị không ép em."
"Em .....Em ...." Thương Mặc do dự hơn nửa ngày, thần sắc trên mặt một mực biến ảo, cuối cùng vẫn thở dài, im tiếng ngồi xuống, trực tiếp trầm mặc.
Triệu Mạt Thương vào thời khắc này bỗng nhiên cũng có chút lo lắng.
Rốt cuộc là dạng gì chuyện sẽ để cho Thương Mặc quấn quít không biết có nên hay không nói cho mình như vậy?
Là chuyện tình cảm sao?
Hay là chuyện gì khác đây?
"Tiểu Đản?" Triệu Mạt Thương thử tính kêu một tiếng, đưa tay xoa bên tai của nàng, "Là chuyện gì... Tại sao không thể nói cho chị biết chứ?"
"Em sợ nếu chị biết sẽ không cần em nữa." Giọng nói của Thương Mặc lộ vẻ buồn bực mặt đầy rối rắm, "Thật vất vả mới lại yêu một người, em không muốn lại bị vứt bỏ, hơn nữa em không muốn chị không cần em...."
"Tại sao lại nghĩ như vậy chứ?" Triệu Mạt Thương đau lòng ôm nàng, "Tiểu Đản, tôi sẽ không không muốn em."
"Thật sự?" Thương Mặc mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Triệu Mạt Thương, "Nhất định sẽ không nhé?"
"Thật sự....." Bất đắc dĩ đánh đánh cái mũi của nàng, Triệu Mạt Thương rất đau lòng nói, "Em, tại sao lại sẽ không có lòng tin như vậy chứ?"
"Nhưng mà... Chuyện kia em cảm thấy rất nghiêm trọng ...." Thương Mặc ở trên người cô cọ cọ, cuối cùng dứt khoát chui vào trong ngực Triệu Mạt Thương, "Em sợ nếu chị biết liền. . ."
"Được rồi được rồi, chị biết em có chuyện gạt chị, chờ thời điểm chị biết được chuyện đó cũng sẽ không trách em." Triệu Mạt Thương khẽ vuốt ve đầu Thương Mặc , "Chị chờ ngày nào đó em sẽ nói cho chị biết, được không?"
"Được, chờ em nghĩ xong làm sao nói với chị, phải nói toàn bộ cho chị biết." Thương Mặc ở trong lòng cô lại cọ cọ vài cái nói.
"Ha ha..." Triệu Mạt Thương khẽ cười hai tiếng, bỗng nhiên liễm khởi mi, "Em có phải còn chưa tắm hay không, nhanh đi tắm!"
"Ách... Được rồi..." Trong miệng đáp lời như vậy, nhưng Thương Mặc vẫn dựa vào trên người Triệu Mạt Thương không nhúc nhích.
"Đi nhanh lên..." Triệu Mạt Thương nắm cái mũi của nàng, "Hồi đó chị còn tưởng rằng em là một người thành thục, kết quả quả nhiên vẫn là cái tiểu thí hài, lại để cho em giả bộ trưởng thành!!!"
Còn dám làm bộ dáng lôi kéo đối với cô, thật là......
"Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Thương Mặc cười mỉa hai tiếng, tiếp theo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, "Chị sẽ ghét sao?"
"Sẽ không, Mặc Mặc hình dáng gì chị đều thích, nhanh đi tắm." Triệu Mạt Thương bất mãn nói, "Trên người em dính dính, chị ôm không thoải mái."
"Ách, thật sự sao?" Thương Mặc lập tức ngồi dậy, kéo cổ áo của mình ngửi một cái, suy sụp cúi mặt xuống, "Em đi tắm đây"
Vừa nói xong lập tức xuống giường, từ trong tủ treo quần áo cầm quần áo bỏ chạy.
"Phốc. . ." Triệu Mạt Thương nhìn bóng lưng quen thuộc gần như chật vật của Thương Mặc , một lần nữa nở nụ cười.
Chẳng qua là nụ cười kia, ở sau khi Thương Mặc vào phòng tắm liền thu lại.
Lúc nãy nói đoạn chuyện cũ kia, cô đã tận lực thả lỏng ngữ khí để nói, nhưng là. . .
Trên thực tế cũng không được ung dung như vậy.
Cô không biết ba mẹ cô sau khi biết Thương Mặc sẽ lấy thái độ như thế nào xuất hiện ở trước mặt cô và Thương Mặc, huống hồ, chỉ sợ rằng ba mẹ sẽ lấy lợi ích gia tộc làm trọng sẽ không cho phép cô cả đời làm một kiểm sát trưởng nhỏ bé đi.
Nếu như có một ngày bọn họ ý thức được cô sẽ không thể nào trở về nữa, sẽ dùng thủ đoạn gì tới bức bách cô?
Còn có vị kia cái gọi là vị hôn phu của cô, sẽ cam nguyện để cho cô cứ như vậy chạy mất sao?
Triệu Mạt Thương ôm đầu gối ngồi ở trên giường, suy tư hồi lâu, cuối cùng thở dài.
Những vấn đề này, tạm thời thật sự là khó giải quyết.
Còn có Thương Mặc vẫn không chịu nói cho cô chuyện của em ấy, cô cũng không lo lắng.
Cô hiểu biết Thương Mặc, Thương Mặc sẽ không thể nào làm ra chuyện gì có lỗi với cô, chỉ sợ là trước khi cùng cô chung một chỗ phát sinh qua chuyện gì đó làm cho Thương Mặc không muốn nhớ lại chăng.
Khúc mắc linh tinh gì đó, muốn cởi bỏ là không thể nóng vội.
Thương Mặc vào phòng tắm, sau đó tùy ý để nước nóng từ trên đỉnh đầu đổ xuống, trong đầu cũng đang tự hỏi các loại vấn đề bất đồng.
Ba mẹ Triệu Mạt Thương là không thể nào để mặc cho Triệu Mạt Thương tiếp tục làm kiểm sát trưởng như vậy, nàng biết những thứ kia cái gọi là thủ đoạn của đại gia tộc có bao nhiêu người vô liêm sỉ, cũng biết những đại gia tộc kia là cỡ nào vô tình.
Huống chi, nếu ban đầu Triệu Đình Vĩ vì Triệu Mạt Thương đặt hôn sự là vì ổn định địa vị của Triệu gia, như vậy gia tộc bên kia nhất định cũng là một gia tộc rất có địa vị, vô luận là Triệu Đình Vĩ hay là Đan Trác, cũng hoặc là gia tộc kia, sợ rằng cũng sẽ cực lực chia rẽ mình và Triệu Mạt Thương đi.
Tay nắm thành quyền, Thương Mặc mở mắt ra, trong tròng mắt một mảnh thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau,