Chương 60
Sáng sớm, tiếng chuông đồng hồ báo thức ở trong phòng đột ngột vang lên.
Triệu Mạt Thương lúc này đôi mắt đẹp nhắm thật chặt, hướng trong ngực Thương Mặc chui vào, kéo vạt áo của nàng, bởi vì tiếng chuông mà nhíu mày.
Đưa tay đem đồng hồ báo thức nhấn tắt, Thương Mặc mở mắt ra, cúi đầu hôn một cái trên trán Triệu Mạt Thương, "Nên thức dậy rồi. . ."
Lại chui vào trong ngực Thương Mặc, Triệu Mạt Thương bất mãn tựa đầu chôn vào càng sâu hơn, như cũ không chịu tỉnh lại.
Đau lòng ôm chặt cô, Thương Mặc không khỏi có chút hối hận tối hôm qua cứ như vậy muốn cô gái trong lòng nhiều lần như vậy.
Nếu như giúp cô gái ngốc này xin nghỉ, chờ cô tỉnh lại nhất định sẽ nổi giận đi.
Thở dài, Thương Mặc khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của Triệu Mạt Thương, định trước đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, không ngờ Triệu Mạt Thương đem nàng ôm thật chặt, tay còn kéo vạt áo của nàng không thả.
"Bảo bối. . . Rời giường. . ." Không biết làm sao mà cưng chìu cười cười, tay Thương Mặc cầm lấy cái tay đang kéo vạt áo nàng của Triệu Mạt Thương, nhẹ giọng dụ dỗ mỹ nhân vẫn đang nhắm mắt.
Triệu Mạt Thương miễn cưỡng vừa mở mắt nhìn nàng mấy giây, đô đô miệng chu mỏ lại nhắm mắt chui trở về.
Phốc. . . Có cần đáng yêu như vậy hay không a. . .
Lần đầu tiên thấy được bộ dáng Triệu Mạt Thương ỷ lại giường, trên mặt Thương Mặc tràn đầy ôn nhu cười, dứt khoát ôm lấy Triệu Mạt Thương chạy thẳng tới phòng tắm.
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương bất mãn lần nữa mở mắt ra nỉ non kêu Thương Mặc, "Buồn ngủ. . ."
"Vậy chúng ta xin nghỉ có được hay không?" Đã ôm cô vào phòng tắm Thương Mặc ở bên tai cô thấp giọng nói.
"Không muốn. . ." Đêm qua quả thực quá mệt mỏi, cả người Triệu Mạt Thương có vẻ như rất mờ mịt, nhưng còn nhớ hôm nay còn có công việc trọng yếu , "Hôm nay công việc rất bận rộn. . ."
Dứt lời lại làm nũng cọ cọ Thương Mặc, "Thật là mệt..."
Điệu bộ tiểu nữ nhân như vậy của Triệu Mạt Thương Thương Mặc chưa bao giờ từng xem qua, trong lòng ôn nhu, hận không được đem đồ tốt nhất trên toàn thế giới đều giao cho Triệu Mạt Thương, nhưng cũng đối với bộ dáng của cô lúc này có chút không biết làm thế nào.
Đem Triệu Mạt Thương buông xuống để cho cô dựa ở trên người mình, Thương Mặc cầm bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng đổ nước, "Ngoan, há miệng. . ."
Mơ mơ màng màng mở mắt nhìn nàng mấy giây, nghe lời há miệng, Triệu Mạt Thương bộ dáng đáng yêu chọc cho Thương Mặc lại là một trận cười khẽ.
Triệu Mạt Thương dáng vẻ mơ hồ quả thực thật là đáng yêu, Thương Mặc một tay ôm eo cô tay kia cố gắng định giúp Triệu Mạt Thương đánh răng, lại không đoán được Triệu Mạt Thương bỗng nhiên hắt hơi một cái, bọt lập tức bay đến trên mặt Thương Mặc.
Lại ho khan mấy cái, Triệu Mạt Thương nháy mắt mấy cái, nhìn trên mặt Thương Mặc còn dính bong bóng, bật cười.
Cô gái này.........
Thương Mặc thấy cô cười, thiêu thiêu mi, trực tiếp hôn môi của cô dây dưa.
"Ghét. . . Nuốt đi vào. . ." Triệu Mạt Thương từ trong long nàng giãy ra, đã hoàn toàn thanh tỉnh, quở trách đánh nàng mấy cái đoạt lấy bàn chải đánh răng trong tay nàng, "Hừ,tự chị làm được."
Sờ mũi một cái, Thương Mặc ôm ngực ỷ ở một bên nhìn bộ dáng Triệu Mạt Thương đánh răng rửa mặt, cười sáng lạn.
Từ trong gương thấy Thương Mặc cười, nơi nào đó lại mơ hồ còn có chút cảm giác rất không thoải mái, Triệu Mạt Thương không nhịn được liếc nàng một cái, giọng lạnh lùng, "Có gì để nhìn, còn không đi thay quần áo. tóc rối bời, tối hôm qua đều không thổi một chút liền nằm dài trên giường đi. . ."
"Ách. . ." Bị Triệu Mạt Thương nói như vậy, trên mặt Thương Mặc cứng đờ, hướng về phía gương soi một cái, lập tức sắc mặt đại biến ra phòng tắm thay quần áo chải đầu.
Đánh răng xong, Triệu Mạt Thương lại rửa mặt, hết thảy công việc xử lý xong, đang muốn bước ra phòng tắm, mới bước một bước, mi liền nhíu lại.
Đổi quần áo sửa sang lại định vào phòng tắm rửa mặt Thương Mặc thấy cô như vậy, vội vàng tới đỡ cô, "Còn rất đau?"
Trên mặt thoảng qua một cái đã đỏ, Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái từ trong lòng nàng cựa ra tự mình đi ra phòng tắm.
Chờ trở về thành phố Z còn không biết phải làm những chuyện gì, cũng không thể lúc nào cũng để cho Thương Mặc đỡ đi.
Hơi ngẩn ra, rất nhanh lại hiểu được chuyện gì xảy ra, Thương Mặc rất bất đắc dĩ lần nữa ôm cô, "Nhất định phải đi sao?"
Như vậy nàng rất đau lòng.
"Có vụ án lớn." Triệu Mạt Thương ngắn gọn nói một câu, tiếp theo sờ đầu Thương Mặc, "Chị biết em lo lắng cho chị, lúc chị làm việc đa số đều là ngồi mà."
"Cho dù em không đồng ý cho chị đi, chị cũng sẽ đi, phải không?" Thương Mặc yên lặng nhìn cô nói.
" Ừ." Cơ hồ là Thương Mặc vừa dứt lời Triệu Mạt Thương liền nói tiếp.
"Cô gái ngốc. . ." Thương Mặc nhẹ giọng nói một câu, ôm lấy Triệu Mạt Thương đi ra phòng tắm, buông xuống, "Muốn mặc bộ quần áo nào?"
"Còn có một bộ đồng phục." Triệu Mạt Thương chỉ chỉ tủ quần áo, "Chị muốn bộ quần áo kia."
" Ừ." Mở ra tủ quần áo cầm quần áo cho Triệu Mạt Thương, Thương Mặc thừa dịp cô thay quần áo vào phòng tắm rửa mặt, đợi hết thảy sắp xếp xong, nhìn thời gian một chút, gọi điện thoại kêu một ám vệ lái xe đến dưới lầu chờ nàng.
"Tiểu Đản, lại buồn ngủ..." Ôm lấy Triệu Mạt Thương, ra cửa, khóa lại, không đến hai bước, nữ nhân trong ngực liền dựa vào nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Trong tròng mắt Thương Mặc thoáng qua vẻ cưng chiều, thanh âm nhẹ nhàng ở bên tai cô nói, "Ngủ tiếp một lát, khi nào đến em gọi chị."
" Ừ." Ngáp một cái, Triệu Mạt Thương ở trong ngực Thương Mặc tìm một vị trí thoải mái, rất nhanh lại ngủ.
Dưới lầu sớm có một chiếc xe đang đợi, Thương Mặc sau khi xuống lầu, ám vệ chờ ở nơi đó giúp nàng mở cửa xe, nàng ôm Triệu Mạt Thương ngồi vào trong xe, từ đầu tới đuôi, động tác đều rất cẩn thận.
Ám vệ ngồi vào chỗ ngồi tài xế cho xe chạy, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn ánh mắt không rời Triệu Mạt Thương của Thương Mặc, rục rịch muốn lấy điện thoại di động báo cáo cho Thương Thần Nho.
Nhìn tư thế này, Thiếu chủ đêm qua hẳn đã hoàn toàn trưởng thành, hơn nữa hẳn là công. (editor: anh ám