Chương 67
Buổi chiều sau khi tan việc, Triệu Mạt Thương xách túi tự mình rời đi, hoàn toàn không để ý tới Thương Mặc vẫn đối với cô tươi cười nịnh hót .
Thương Mặc dĩ nhiên là ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, nào dám có một chút hành động bất mãn hoặc là thái độ không tốt.
Mặc dù có chút bất mãn Thương Mặc đối với Phó Quân một bộ ra vẻ dửng dưng kỳ thực còn có chút bộ dáng lưu luyến, Triệu Mạt Thương cuối cùng vẫn không có đuổi Thương Mặc đi, dẫn Thương Mặc chạy thẳng tới siêu thị mua thức ăn, về nhà nấu cơm.
Chẳng qua là mới vừa về đến nhà, cửa mới đóng lại, Thương Mặc liền ôm lấy Triệu Mạt Thương trong phòng bếp.
"Còn ghen sao?" Đem thức ăn cầm trong tay bỏ trên đất, Thương Mặc hai tay ôm eo Triệu Mạt Thương, miệng ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, hơi nóng thở ra ở lỗ tai Triệu Mạt Thương, chọc cho cô có chút tâm hoảng ý loạn.
"Trước buông ra đi......." Nửa là bất mãn nửa là hờn dỗi nói, Triệu Mạt Thương định từ trong ngực Thương Mặc tránh ra.
Thương Mặc làm sao buông tha, dán lên gò má Triệu Mạt Thương, thanh âm nhu nhu, "Chị không thích, sau này em một câu cũng không cùng Phó Quân nói."
"Không phải vấn đề này." Triệu Mạt Thương ngưng động tác giãy giụa, dựa ở trong ngực Thương Mặc, thở dài.
Cô tự vấn cũng không phải loại người không cho phép người yêu cùng người khác nói chuyện dù chỉ là một câu, Thương Mặc cùng ai nói chuyện đều có thể, nhưng chính là cùng Phó Quân nói chuyện, cô luôn cảm thấy bất an.
Có thể ở trong suy nghĩ của người khác, thái độ của Thương Mặc lúc thấy Phó Quân, cũng hoặc là đối với Phó Quân ngữ khí nói chuyện cũng tỏ ra hết sức xa lạ, nhưng cô cho rằng, Thương Mặc đối với Phó Quân, nếu không phải còn có một tia rung động thậm chí lưu luyến, cần gì phải cố làm ra vẻ xa cách như vậy.
Đối với Phó Quân, Thương Mặc có lúc ngay cả mắt nhìn thẳng cũng còn không dám, cô lại như thế nào dám để cho Thương Mặc cùng Phó Quân có quá nhiều tiếp xúc.
Mà Phó Quân hiện tại bộ dáng nhìn đến Thương Mặc như vậy, sớm không có cảm giác như lúc trước ở Đại học luật X.
Cô lo lắng, có thể có một ngày, Thương Mặc liền cùng Phó Quân tình xưa nối lại, như vậy, cô làm thế nào bây giờ?
Không phải cô không đủ tự tin, mà là Thương Mặc đối với cô quá mức trọng yếu, cô không cho phép xuất hiện dù là một chút sơ xuất.
"Đó là cái gì?" Lấy được câu trả lời ngoài ý liệu, Thương Mặc hơi có chút kinh ngạc, rất là không hiểu hỏi.
Chẳng lẽ Triệu Mạt Thương không phải ăn giấm của nàng cùng Phó Quân, đó lại là tại sao?
"Chị thà rằng em cùng Phó Quân lúc nói chuyện thái độ giống như cùng tiểu Trương, tiểu Trần mấy người các nàng nói chuyện vậy, cũng không muốn em mỗi lần thấy cô ấy cũng cố ý mặt không cảm xúc, cố làm ra vẻ dửng dưng." Triệu Mạt Thương mở miệng vừa nói, xoay người đưa mắt nhìn Thương Mặc, "Emcòn không có quên được, không phải sao?"
"Em. . ." Tâm sự lập tức bị nói toạc ra, Thương Mặc sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn là miễn cưỡng nói, "Em có, quên được a. . ."
"Phải không?" Triệu Mạt Thương từ trong ngực nàng tránh ra, khom người xách thức ăn vào phòng bếp, không để ý Thương Mặc nữa.
Chưa từng có đi dây dưa, Thương Mặc ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon hồi lâu, nghe động tĩnh trong phòng bếp Triệu Mạt Thương rửa rau xào rau, dựa vào lưng ghế nhắm mắt, có chút không biết làm sao.
Nàng đã hết sức để quên đi rồi, hơn nữa, nàng có thể chắc chắn bây giờ Triệu Mạt Thương tuyệt đối so với Phó Quân trọng yếu hơn.
Chẳng lẽ Triệu Mạt Thương không có cảm giác sao?
Thương Mặc mở mắt ra ngưng mắt nhìn trần nhà, nhìn một mảnh trắng xóa kia, đột nhiên cảm giác được có chút mất mát.
Nàng cho là Triệu Mạt Thương nhất định sẽ biết tâm ý của nàng, buổi chiều biểu hiện như vậy chẳng qua là một mặt tiểu nữ nhân của cô thôi.
Nguyên lai Triệu Mạt Thương nhìn ra được nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, nhưng cũng bởi vì nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, sẽ không để ý nàng sao?
Như vậy ngồi không biết bao lâu, Triệu Mạt Thương bưng toàn bộ thức ăn đến trên bàn cơm, thấy Thương Mặc vẫn còn ở kia ngẩn người, không khỏi cũng có chút không thể làm gì.
Đi tới cưng chiều vuốt ve đầu nàng, "Ăn cơm."
"A.....A." Thương Mặc gãi đầu một cái đứng lên, không dám nói cái gì, chạy thẳng tới vị trí bàn ăn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Triệu Mạt Thương múc cơm cho nàng, lại gắp mấy món ăn thả vào trong bát nàng, thấy nàng cúi đầu nhìn cơm trắng lại bắt đầu ngẩn người, rất bất đắc dĩ gắp miếng thịt đưa đến trước mặt nàng, "Ăn cơm Tiểu Đản."
"Hả? Ừ." Thương Mặc thấy cô gắp thức ăn cho mình, vội vàng cầm bát muốn đi tiếp, Triệu Mạt Thương thế nhưng tránh đi, đem khối thịt kia lại dời đến khóe miệng Thương Mặc.
Vẫn là lần đầu tiên có loại đãi ngộ này, Thương Mặc nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô vẻ mặt thản nhiên ý cười, liền ngoan ngoãn tiến tới cắn khối thịt kia nhai nhai nuốt vào.
Triệu Mạt Thương lại thêm chút thức ăn thả vào trong bát nàng, "Ăn nhanh đi, không nghĩ những thứ kia, hôm nay là chị phản ứng lớn một chút, sau này sẽ không."
Sau này sẽ không?
Thương Mặc nghe nói như vậy, cũng không biết nên có loại cảm xúc gì, chỉ cảm thấy nếu Triệu Mạt Thương không ghen, nàng ngược lại lại sẽ bất an, liền yên lặng nhìn Triệu Mạt Thương, không nói một lời, cũng không ăn cơm.
"Làm sao vậy?" Nói qua câu nói kia, Triệu Mạt Thương liền cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện Thương Mặc như cũ không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng bộ dáng ngây ngô, câu khởi khóe miệng đưa tay bóp bóp cái mũi của nàng, "Muốn chị đút cho em sao?"
"Không phải. . ." Thương Mặc có chút bướng bỉnh lắc đầu, "Chị sau này sẽ không ghen?"
"Ừ, tận lực không." Triệu Mạt Thương cho là nàng còn muốn rối rắm chuyện Phó Quân, mặc dù không thoải mái, vẫn là duy trì bình tĩnh nói.
"Nhưng mà. . . Nhưng mà nếu như không phải là thích em, làm sao sẽ ghen chứ ? Nếu chị không ghen. . . Em. . ." Thương Mặc bất mãn nói, "Nhất định là yêu dần ít đi, cảm tình đi tới bình thản."
"Em đang nói bậy bạ gì đó?" Triệu Mạt Thương đối với ý tưởng như vậy rất là không hiểu, "Rõ ràng là em muốn quấn quýt thôi, chị nói không ghen em còn không muốn sao?"
"Vậy chị vẫn là ghen đi." Thương Mặc đàng hoàng nói, "Em thà để chị ghen, cũng không