Chương 78
"A, phải không?" Thương Mặc cười nhạt, "Tôi chỉ là nghĩ, A Sinh lần này dịch dung ẩn núp bên người Lô Tạp Tư đã quá mạo hiểm, mọi người bảo vệ tôi lại.........Huống hồ, tôi một mình ở lại là được rồi."
"Thật ra thì, Thiếu chủ, các huynh đệ nguyện ý." Liên Tề vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, "Mấy người ám vệ chúng tôi, đều là lúc từ bang chủ còn trẻ liền đi theo bang chủ, nói Thiếu chủ có thể không muốn nghe, mấy người chúng tôi đều là nhìn người lớn lên."
"Như thế nào lại không muốn nghe." Thương Mặc lắc đầu một cái, đang muốn tiếp tục mở miệng, sau lưng đèn xe sáng ngời, Thương Mặc cố ý lộ ra một bóng người làm bộ muốn trốn, xe quả nhiên hướng nàng bên kia lái đi. Lối rẽ bên kia là một mảng lớn gian nhà phế tích bỏ hoang biến thành, Thương Mặc chính là bởi vì chắc chắn có mảnh phế tích này mới dám nhảy xuống xe mạo hiểm.
"Liên Tề Thúc, còn nhớ chuyện hai năm trước, tôi đi tới một cái đảo nhỏ trên Thái Bình Dương đặc huấn không?" Thương Mặc hướng bên cạnh phế tích kia chạy đi nói.
"Dĩ nhiên nhớ, Thiếu chủ sau khi từ nơi đó trở lại trở nên thành thục hơn nhiều." Sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, Liên Tề nửa xoay người hướng về phía sau lưng bắn mấy súng, mấy người đuổi theo ở phía trước lập tức mất mạng.
"A. . ." Thương Mặc cười nhạt, xoay người lại bắn mấy súng, lại có mấy người kêu thảm ngã xuống đất, "Lúc ấy, tôi cùng một người khác, bị mệnh lệnh ở trong phế tích như vậy ứng phó ba mươi lính đặc chủng."
Lúc đi qua một cái nhà nửa sụp đổ, Thương Mặc lắc mình đi vào, đối với Liên Tề cùng đi đến nói, "Tối nay, đơn giản là đem một lính đặc chủng đổi thành mười người bình thường thôi."
Liên Tề sững sốt mà cười, "Vậy ta liền cùng Thiếu chủ vui đùa một chút nhỉ."
Hai người cùng ẩn vào trong phế tích, Thương Mặc xoa một chút mồ hôi trên trán, khống chế hô hấp, trên tay cầm súng lục vẻ mặt cảnh giác.
--------------------------
Thành phố X, Triệu Mạt Thương cầm điện thoại di động ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.
Thương Mặc. . . Tại sao còn chưa gọi điện thoại về?
Do dự có nên gọi điện thoại cho Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cau mày nhìn điện thoại di động, rất bất an cắn môi dưới.
Bình thường đều là khoảng thời gian này.........
Ngồi trở lại trên giường, Triệu Mạt Thương nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, có chút thất thần.
Cô muốn gọi điện thoại đi, nhưng lại lo lắng Thương Mặc có phải hay không có chuyện quan trọng phải làm.
Nhưng là, thời gian này, sẽ có chuyện quan trọng gì đây?
Cầm điện thoại di động lên, nhấn xuống số điện thoại hôm qua Thương Mặc gọi cho cô, do dự hồi lâu, gọi đi.
Bên đầu điện thoại kia truyền tới một giọng nữ nhu hòa nói ngôn ngữ E Quốc, mà Triệu Mạt Thương nghe không hiểu.
Cảm giác hoảng hốt càng ngày càng nghiêm trọng, Triệu Mạt Thương mí mắt nhảy mấy cái, đưa điện thoại di động buông xuống, có chút mờ mịt ngồi ôm đầu gối.
Cô chợt phát hiện hiểu biết của cô về Thương Mặc quả thực quá ít.
Nhà nàng là làm gì, bình thường trừ điện thoại di động còn có thể làm sao liên lạc với nàng, những vấn đề này, Triệu Mạt Thương phát hiện mình chỉ biết được cái thứ nhất.
Đúng rồi, bình thường luôn cảm thấy Thương Mặc chính là như vậy, sẽ một mực phụng bồi cô, cho dù có chuyện, cũng sẽ liên lạc qua điện thoại di động.
Nhưng hôm nay cô mới ý thức tới, Thương Mặc muốn biến mất lại dễ dàng như vậy.
"Mẹ. . ." âm thanh Triệu Nam ở cửa vang lên, Triệu Mạt Thương thở dài, trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi, "Tại sao lại dậy rồi?"
"Mẹ, Nam Nam sợ. . ."
Triệu Mạt Thương từ trên giường xuống, đi dép đi tới ngoài cửa, Triệu Nam ôm gối làm bộ tội nghiệp ngửa đầu nhìn cô.
Đem cô bé ôm lấy vào khách phòng, đem cô bé thả lên giường, Triệu Mạt Thương chân mày nhíu lại thật chặt, "Mau đi ngủ."
"Mẹ, mẹ không đi sao?" Triệu Nam nắm tay áo cô hỏi.
" Ừ." Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Triệu Mạt Thương nhẹ khẽ lên tiếng, nhìn Triệu Nam dần dần nhắm mắt ngẩn người.
Có phải hay không cô quá suy nghĩ lung tung?
Thương Mặc một buổi tối không gọi điện thoại cho cô thôi, cô lại đi liên tưởng đến công việc bề bộn như vậy.
Triệu Mạt Thương có chút tự giễu suy nghĩ, lúc ra khỏi phòng luôn cầm điện thoại di động trong tay như cũ không có nửa điểm động tĩnh.
-----------------------------
Thương Mặc không biết mình đã nổ súng bắn chết bao nhiêu người.
Tựa như trở lại ba năm trước, bất đồng chính là hôm nay không có giông tố, nàng cũng không phải Thương mặc năm đó ngay cả cầm súng cũng sẽ phát run.
Không thể liên lụy Liên Tề thúc, phải đi về gặp Triệu Mạt Thương.
Hai cái ý niệm kiên định vững vàng chống đở cỗ thân thể thoạt nhìn thực gầy yếu, Thương Mặc mỗi một lần nổ súng đều hết sức tinh chuẩn.
Cầm trong tay súng không có đạn ném xuống, cầm lên khẩu súng từ những tên vừa mới bị nàng bắn chết, lần nữa khẩn trương nhìn bên ngoài phế tích.
Tới gần nửa đêm, này một mảnh phế tích vốn nên tỏ ra phá lệ yên lặng, nhưng bởi vì những người kia đến muốn giết Thương Mặc mà dị thường huyên náo.
Mấy trăm người, là không có biện pháp che giấu thanh âm, mà Thương Mặc như cái bóng bình thường lặng yên không một tiếng động, mỗi một phát súng liền lập tức đổi một vị trí.
"Đoàng đoàng đoàng!" Hợp với ba lần bóp cò súng, tiếng súng ở bầu trời đêm vang vọng, lại là ba cổ thân thể ngã xuống đất.
Thương Mặc rất nhanh chóng tránh vào một chỗ khác trong phòng sụp đổ, quỵ xuống đất, dựa vào một căn phòng che chở mình.
Trên mặt đã sớm tràn đầy mồ hôi, khẩn trương cao độ làm cho mặt Thương Mặc có vẻ hết sức nghiêm nghị.
"Đùa gì thế? Nàng điên rồi sao?" Lệnh Hồ Huyên tắm xong thổi qua tóc, vốn đã định đi trêu đùa Linh Lung liền đi ngủ, không nghĩ tới lại sẽ nhận được tin tức truyền tới từ thành phố N, Thương Mặc một thân một mình đi hấp dẫn chủ lực của Thương Lang Bang.
Không chút do dự nào đứng lên đổi quần áo đi giày, Lệnh Hồ Huyên vội vã muốn ra cửa, chần chờ mấy giây, chạy đi đối với Linh Lung nói, "Linh Lung, thay quần áo xong, chúng ta đi thành phố N."
Linh Lung giống vậy cũng định lên giường ngủ, nghe vậy sửng sốt một chút, đang còn muốn hỏi,