"Bây giờ còn cảm thấy chị nói bậy không?" Thương Mặc cười hì hì nói, sau đó đưa tay đến trước mặt Linh Lung, "Đưa điện thoại di động của em cho chị."
Linh Lung còn bị vây trong kinh ngạc, chỉ ngơ ngác mà đem điện thoại di động của mình đưa cho Thương Mặc.
Thương Mặc loay hoay điện thoại di động một hồi cuối cùng cũng đưa trả cho Linh Lung, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên tiến đến một người, "Thiếu chủ, bắt đầu từ hơn một giờ trước, tất cả bệnh viện lớn ở bên trong thành phố đều nhận được điện thoại của một cô gái, điều tra Thiếu chủ tối hôm qua có nằm viện hay không."
"Ah?" Thương Mặc nhẹ nhàng nhíu mi, suy nghĩ một lúc mới hỏi, "Có biết số điện thoại của người đó không?"
"Dạ biết!" Người đó cầm một trang giấy đem dãy số đọc một lần, Thương Mặc nhất thời nở nụ cười, "Để cho người khác nói cho cô ấy biết tôi ở bệnh viện nào phòng bệnh nào, đừng để cho cô ấy biết chúng ta đã biết."
"Vâng!" Người nọ cung kính khom lưng chào, rời khỏi phòng bệnh.
Duỗi người nằm lại trên giường, Thương Mặc thở phào một cái.
Triệu Mạt Thương quả nhiên vẫn rất quan tâm nàng.
Linh Lung vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, Thương Mặc liếc mắt nhìn cô, ho hai tiếng, "Cái kia. . . Linh Lung a, tâm ý của Huyên tỷ, em. . ."
"Thiếu chủ, Linh Lung giúp người lấy túi chườm nước đá mới." Linh Lung bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Thương Mặc, vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh .
Thương Mặc nhìn bóng lưng hốt hoảng của Linh Lung, thở dài.
Chuyện của Linh Lung, hãy để cho Lệnh Hồ Huyên tự mình xử lý a! Ngược lại thì chính mình......... Cô gái Triệu Mạt Thương kia, cố chấp muốn chết, thực sự có thể theo đuổi được sao?
Rất không tự tin mà nghĩ đến, Thương Mặc từ từ nhắm hai mắt, trên đôi mắt còn đắp lấy túi chườm nước đá.
Lúc âm thanh "đát đát đát" từ xa truyền đến, Thương Mặc gần như đã sắp ngủ, nhưng lúc nghe được âm thanh quen thuộc đó, chợt ý thức được cái gì tỉnh táo lại, đem túi chườm nước đá cầm qua một bên cất kỹ, rất nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt lại.
Triệu Mạt Thương sau khi biết Thương Mặc ở bệnh viện nào, thì dặn dò Triệu Nam một mình đợi ở nhà, bản thân dự định qua đây vụng trộm xem Thương Mặc.
Bởi vì đôi mắt sưng húp thực sự không thể gặp người, Triệu Mạt Thương tìm kính râm râm đeo lên mới dám đi ra ngoài, một đường thẳng đến bệnh viện, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi phòng bệnh của Thương Mặc đi như thế nào.
Dọc đường rất lo lắng nhìn xem chung quanh sợ bị người phát hiện ra mình đến thăm Thương Mặc, trên đường đi Triệu Mạt Thương vô cùng sốt ruột, đến lúc tới cửa phòng bệnh Thương Mặc rồi, dừng bước lại, nhìn bốn phía, lại xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn bên trong, mở cửa phòng, thả nhẹ cước bộ đi vào.
Trên giường bệnh, Thương Mặc từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt đôi mắt cũng sưng đỏ giống cô.
Đau lòng như muốn rơi lệ, Triệu Mạt Thương nhịn không được đưa tay nhẹ vỗ về gương mặt chỉ mới qua một đêm đã tiều tụy hơn rất nhiều, trong lòng thiên hồi bách chuyển* hận không thể đánh thức Thương Mặc nói cho nàng biết sẽ không xa rời nhau nữa, lại nghĩ đến mâu thuẫn giữa hai người không thể thỏa hiệp mà do dự.
*thiên hồi bách chuyển: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục
"Tiểu Đản. . ." Ngồi vào bên cạnh Thương Mặc, thì thào gọi tên Thương Mặc, Triệu Mạt Thương muốn đưa tay ra nắm lấy tay Thương Mặc, lại lo lắng mình sẽ đánh thức nàng, tay ngừng giữa không trung vài giây, lại thu trở lại.
Không tiếng động thở dài một tiếng, Triệu Mạt Thương đứng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thoáng qua môi nhợt nhạt của Thương Mặc một cái, âm thanh thấp đến ngay cả cô cũng không nghe rõ, "Tiểu Đản ngốc, chiếu cố thật tốt chính mình, không được lại bệnh hoặc là bị thương........."
Hôn xong, ngồi thẳng lên xoay người dự định rời khỏi, không ngờ tay bỗng nhiên bị kéo lại, Triệu Mạt Thương có chút kinh ngạc xoay người, Thương Mặc đang nỗ lực trợn mắt nhìn cô, "Vậy chăm sóc em đi, như vậy chị có thể yên tâm."
Bị lời nói mang tính trẻ con như thế khiến cho cô suýt chút nữa bật cười, Triệu Mạt Thương vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống tâm tình của mình, vẻ mặt lãnh đạm, "Không có khả năng."
"Hừ! Em đây liền sinh bệnh, liền bị thương!" Thương Mặc cố lên giọng, tay mạnh mẽ cùng Triệu Mạt Thương mười ngón tay tương khấu, "Chị chờ làm góa phụ đi !."
"Thương Mặc!" Triệu Mạt Thương nhất thời làm mặt lạnh, âm thanh cũng hạ xuống dưới 0 độ, đem tay từ trong tay Thương Mặc rút ra, "Không phải mỗi người đều chịu được cô nói như vậy, cô luôn dùng tính mạng của mình uy hiếp người khác như vậy sao?"
"Em......." Thương Mặc nhìn ra cô giận thật, cúi đầu, giọng nói thật thấp, có chút ủy khuất, có chút sợ hãi, "Chị không cần em nữa. . ."
Bởi vì những lời này lập tức liền mềm lòng, Triệu Mạt Thương trong tròng mắt hiện lên một chút ôn nhu, cũng rất nhanh lại biến mất, có chút bất đắc dĩ, "Chị không biết nên làm sao bây giờ."
"Vậy không cần suy nghĩ." Thương Mặc đáng thương mà nhìn cô, tay lại nắm lấy tay cô, "Không cần nghĩ có được hay không?"
". . ." Yên lặng nhìn nàng vài giây, trong mắt Triệu Mạt Thương lấp loé không yên, ý niệm trong đầu lắc lư bất định.
Cô thực sự không muốn cùng Thương Mặc tách ra, nhưng cô thực sự không thể nào tiếp thu được cũng không cách nào tưởng tượng, một Kiểm sát trưởng và Thiếu chủ hắc bang, muốn cùng một chỗ như thế nào.
Từ xưa đến nay câu luôn có câu nói nghiệp quan cấu kết, mà cô một kiểm sát trưởng vốn nên bảo vệ chính nghĩa lại cùng người của xã hội đen cùng một chỗ, thậm chí yêu nhau.......
Mỗi lần nghĩ như vậy, cô sẽ cảm giác mình là trợ Trụ vi ngược*, cho dù Thương Mặc chưa từng có ở trước mặt cô làm qua chuyện ác gì, thậm chí giúp đỡ cô giải quyết vài cái đại án tử rồi.
*trợ Trụ vi ngược: nối giáo cho giặc; giúp người xấu làm điều ác; giúp vua Trụ làm điều ác.
Cái loại này nói không rõ cảm giác mâu thuẫn ở trong lòng bồi hồi rất lâu sau đó, cho đến cuối cùng, Triệu Mạt Thương vẫn đem tay từ trong tay Thương Mặc rút ra, "Xin lỗi."
"Chị......." Thương Mặc có chút minh bạch vì sao Lệnh Hồ Huyên bất đắc dĩ như vậy, có chút tức giận nhìn Triệu Mạt Thương, nhưng lại cảm thấy có thể lý giải, lập tức cả người như quả bóng xì hơi, giọng nói vô cùng thấp, "Em còn tưởng rằng chị sẽ đáp ứng em..........Em........"
"Chị đi trước." Triệu Mạt Thương không dám lại nghe tiếp, cắt đứt lời nói của Thương Mặc xoay người vội vã rời khỏi.
Thương Mặc nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô và Linh Lung lúc nãy giống nhau như đúc,