16
Trong Hàn thất, Lam Hi Thần nói với Lam Vong Cơ: "Là đệ tìm hắn đến?"
"Ừm, tình huống nguy cấp, nghĩ tới lô đỉnh kia có khả năng có liên quan đến Giang gia, đệ mời Giang Tông chủ đến thử một lần, may mắn có tác dụng."
Lam Hi Thần xoa xoa mi tâm nói: " Lô đỉnh đó nguy hiểm hơn chúng ta tưởng tượng, nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp gia cố phong ấn."
"Thời gian huynh trưởng hôn mê phát sinh chuyện gì?"
"Nó tiến vào thần thức của ta, mê hoặc tâm trí, muốn khiến ta chắp tay dâng lên thân thể."
Vẻ mặt Lam Vong Cơ trở nên nghiêm túc: "Nó muốn...đoạt xá!"
Lam Hi Thần nói: "Ta có thể cảm nhận được nó sức mạnh cường đại, thời điểm hôn mê, dưới sự mê hoặc của nó ta không có cách nào di chuyển, chỉ đến khi nghe được tiếng chuông bạc của Giang Tông chủ và tiếng hắn gọi ta, quỷ mị kia mới tiêu tán đi, người khi xưa thực hiện phong ấn với nó có khả năng có liên quan đến Giang gia."
"Vậy việc phá giải chuyện này có thể bắt tay từ Giang gia."
Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Việc này nguy hiểm, lần trước ta đã nói qua với đệ, không thể để hắn liên luỵ vào."
"Huynh trưởng?"
"Vong Cơ, nếu như quỷ mị này thực sự bị tổ tiên Giang gia phong ấn, vậy việc đầu tiên nó muốn làm là tìm một thân thể, việc thứ hai chính là tìm người nhà họ Giang báo thù.
Ta không thể vô duyên vô cớ đem lại nguy hiểm cho hắn, được không, Vong Cơ."
"Được, đệ giúp huynh."
"Ta trước bế quan một thời gian, gia cố thêm phong ấn nó, cũng tĩnh tâm lại, không thể lại tự loạn tâm thần tạo lỗ hổng cho nó xâm nhập."
Hai người trong phòng làm một phen quyết định, bên này Nguỵ Vô Tiện đuổi theo Giang Trừng nói: "Giang Trừng, ngươi đang giận cái gì? Lam đại ca chọc ngươi?"
Giang Trừng nắm chặt quyền, Tử Điện trên ngón tay xẹt xẹt vang vọng, quả thực muốn cho Lam Hi Thần một roi, "Ngươi nhìn cái bộ dạng đó của y! Còn ra dáng Tông chủ sao? Vì một Kim Quang Dao thất hồn lạc phách thành như vậy! Lần sau y lại hôn mê, đừng đến tìm ta, tìm ta ta liền quất y!"
Nói xong nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Trận chiến miếu Quan Âm, Lam Hi Thần đối Kim Quang Dao dao động hắn hoàn toàn nhìn ở trong mắt, sau khi chuyện kết thúc hắn trở về Liên Hoa Ổ, không ngờ tới chẳng qua mấy ngày, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đã cùng tìm tới.
Trong miếu Quan Âm, hai người này không coi ai ra gì vô cùng thân mật, Giang Trừng cảm thấy vừa hoang đường vừa không còn gì để nói, thực sự không muốn gặp bất cứ người nào.
Hắn sắc mặt bất thiện nói: "Lại có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói: "Huynh trưởng đã hôn mê hai ngày, chỉ sợ có liên quan đến lô đỉnh trước kia đã nhắc qua với Giang Tông chủ, phong ấn trên đó có thể có quan hệ với Giang gia, ta muốn mời Giang Tông chủ đến xem xem có thể có biện pháp."
Giang Trừng cả kinh: "Lam Hi Thần hôn mê bất tỉnh? Tại sao?"
"Huynh trưởng lần này lại chịu kích thích, tâm thần đại loạn, bị ma vật phong ấn trong lô đỉnh thừa cơ mà vào."
"Ngươi làm sao biết y hôn mê có liên quan đến lô đỉnh kia?"
Lam Vong Cơ dừng lại một lát, nhìn nhìn hắn nói: "Trước kia đã có tình huống tương tự."
Giang Trừng trừng lớn hai mắt, dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt.
Lam Vong Cơ nói: "Lần đó con nhỏ của Kim Quang Dao bị hại, nghe môn sinh nói sau đó huynh trưởng một mình đến Liên Hoa Ổ, sau khi trở về ta thấy sắc mặt huynh ấy trắng bệch, sau đó đổ bệnh không dậy.
Vạn hạnh chính là, sau đó huynh ấy đã tự tỉnh lại, phát hiện phong ấn lô đỉnh kia đã phá một tầng, mà lúc huynh ấy hôn mê luôn có kẻ xâm nhập vào thần thức chiếm lấy tư duy huynh ấy, nghĩ đến nhất định là ma vật phong ấn trong lô đỉnh."
Giang Trừng chấn động đến cực điểm, bị sững sờ tại chỗ.
Nguỵ Vô Tiện qua kéo hắn nói: "Còn chờ cái gì nữa, nhanh đi với bọn ta a!"
Khi Giang Trừng nhìn thấy Lam Hi Thần không chút tri giác mà nằm trên giường, trăm mối ngổn ngang, năm đó mang tâm thái quyết tuyệt cùng Lam Hi Thần phân rõ giới hạn, trong miếu Quan Âm khi Kim Quang Dao túm lấy y kéo y cùng chết tim hắn đều nhảy lên tận cổ rồi, một trận đau nhói như bị kim châm, khi y bị Kim Quang Dao lại đẩy ra, trái tim hắn bị treo lên thật lâu không rơi xuống, sợ hãi mãnh liệt khiến hắn không ngừng phát run.
Nhưng Lam Hi Thần lại vì Kim Quang Dao sa sút đến vậy, thất thần như vậy, hắn nhìn y, vừa đau vừa vội vừa giận, hận không thể