Sau khi vào cửa, Giang Trừng dặn dò hai người Đại Ngư Tiểu Ngư: "Tìm cho Trạch Vu Quân một bộ y phục sạch sẽ để đổi."
Lam Hi Thần biết là hắn tìm cớ để bọn họ rời đi, nhưng bản thân như vậy gặp người cũng quả thật có phần thất lễ, cũng liền theo lời rời đi.
Giang Trừng hỏi được lão thái thái đang ở chính sảnh chờ hắn, liền một thân một mình đi tới chính sảnh, Ngu lão thái thái đang ngồi ở chủ vị nhắm mắt dưỡng thần, Giang Trừng đi vào cũng không để ý hắn.
Giang Trừng không nói hai lời đi đến trước mặt lão thái thái quỳ xuống, lão thái thái mí mắt cũng không nâng lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ biết quỳ, quỳ có tác dụng sao?"
"Vậy ta không quỳ nữa?"
Lão thái thái nhấc mi mắt mạnh mẽ trừng hắn một cái: "Quỳ đàng hoàng cho ta!" Lão thái thái nhìn hắn một bộ dáng vẻ mềm cứng không ăn, mày mảnh mắt hạnh, quật cường lại cứng đầu, chưa bao giờ chịu thua, giống như mẫu thân hắn.
Đôi mắt lão thái thái lập tức liền đỏ lên, nói: "Ngươi bây giờ là một tông chi chủ cao quý, một bà già như ta không quản được ngươi nữa, ngươi làm rất tốt, Vân Mộng Giang thị ở trong tay ngươi chỉ vinh không đổ.
Nhớ Ngu thị ta tiên đạo ngang dọc bảy trăm năm, ta cũng đã đi qua bốn đời gia chủ, bây giờ đã là thiên hạ của người trẻ các ngươi rồi, ta cũng nên không màng thế sự nữa, ngươi cũng chung quy là họ Giang, rốt cuộc cũng sẽ cùng Ngu thị ai đi đường nấy."
"Thái nãi nãi!" Giang Trừng vội vàng nói, lão thái thái là thật sự đau lòng rồi.
"Ngươi im miệng!" Lão thái thái khiển trách, thấy trên mặt Giang Trừng hiện vẻ đau khổ, nhớ đến hắn thiếu niên mất đi người thân, vẫn là không đành lòng nói: "Ngươi mười bảy tuổi liền một mình chống đỡ gia tộc, lo lắng hết lòng, dốc hết tâm huyết, cực khổ thật nhiều, ta không phải không biết.
Ta có khi cũng nghĩ, khi xưa nếu như không để mẫu thân ngươi gả đến Giang gia, như vậy có khi nào nó và hài tử của nó sẽ không phải chịu những khổ sở thế này?"
Giang Trừng thất thần nghĩ, nếu như mẫu thân không gả cho phụ thân, vậy trên thế gian này căn bản sẽ không có một người là hắn, có đúng không, vậy mẫu thân có từng hối hận? Phụ thân có từng hối hận?
Một luồng lạnh lẽo từ trong lòng nháy mắt lan đến đầu ngón tay, Giang Trừng chầm chậm cong ngón tay siết chặt thành quyền.
Lão thái thái tiếp tục nói: "Mẫu thân ngươi là người xuất sắc nhất trong đồng lứa Ngu thị, cũng là đứa mà ta thích nhất, nhưng mẫu thân ngươi một lòng muốn gả, ta đương nhiên phải tận lực hoàn thành tâm nguyện của nó, đi tới bước cuối cùng cũng là ý trời."
Giang Trừng sững sờ nói: "Ngài nói sao? Là mẫu thân ta...người tự mình nguyện ý? Không phải liên hôn gia tộc sao!"
Lão thái thái trừng mắt nói: "Nói vớ vẩn, cho dù là liên hôn, giả như mẫu thân ngươi không muốn, ai có thể ép nó? Ta lại không nỡ lòng ép buộc nó!"
Lồng ngực Giang Trừng phập phồng, thở ra mấy hơn thật đầy, cảm thấy từng giọt máu vừa rồi lạnh thấu cũng ấm lên một nửa.
Lão thái thái nói: "Tính tình mẫu thân ngươi so với ngươi chỉ có hơn chứ không có kém, ta còn không làm gì được ngươi, huống chi là mẫu thân ngươi!"
Giang Trừng nói: "Ta biết ngài thương ta, chỉ là...Nếu như không phải hai bên hướng về nhau, cưỡng ép ở bên nhau cũng chỉ có thêm oán hận thôi."
Lão thái thái nổi giận, thanh âm cũng cao lên mấy phần: "Ta bây giờ là ép ngươi cùng ai lập tức bái đường thành thân sao! Chẳng qua là cho ngươi làm quen thêm mấy cô nương, ngươi lần nào không phải cố sức khước từ? Hay là nói ngươi có chuyện gì khó nói?"
Giang Trừng suýt chút nữa nghẹn ngang, không tiếng động nhìn lão thái thái một cái.
Lão thái thái nhướn nhướn mày: "Nếu như không có, vậy ngươi nói xem vì sao?" Lão thái thái híp mắt hỏi: "Hay là ngươi coi trọng người không nên coi trọng? Ngươi chỉ cần nói, cho dù là người đã có chồng hay gia tộc nhỏ không đáng nói, Thái nãi nãi đều cưới về cho ngươi!"
"Ách...nãi nãi ngài đừng đoán bừa nữa!"
"Hừ, ngươi nếu không nói, ta sẽ tiếp tục đoán, còn không mau nói!"
Vị đại gia trưởng Ngu thị này tính tình so với mẫu thân hắn càng thêm cường thế, khôn khéo thành tinh, mới vừa còn nói muốn lui về không quản nữa, hiện tại lại hùng hổ doạ người nếu không hỏi cho rõ ràng sẽ tuyệt không bỏ qua.
Nhưng Giang Trừng thật là không thể cho ra đáp án nào, bởi vì đến chính bản thân hắn cũng không có rõ ràng.
Hắn nói: "Thái nãi nãi, ta...Ta không thể nói rõ, ngài cho ta thêm chút thời gian, có được không."
Lão thái thái nhìn chằm chằm hắn một hồi, Giang Trừng vốn cho rằng lời nói sơ hở ba phải này sẽ không thể khiến bà bỏ qua, không ngờ đến lão thái thái lại lùi bước.
"Vậy ngươi nói, phải đợi bao lâu?"
"Bao lâu..." Giang Trừng vốn là thuận miệng nói, ai mà biết phải đợi bao lâu, hắn suy ngẫm một chút, nói: "Thái nãi nãi, chuyện trước đó ta cầu ngài, chuyện có liên quan đến phong ấn lô đỉnh, đợi chuyện này giải quyết xong, ta sẽ cho ngài một câu trả lời.
Có điều, chuyện trước đó ngài đáp ứng ta có thể nói trước cho ta chứ?"
Lão thái thái hừ một tiếng, "Ta và ngươi hứa chắc rồi đó, ta cũng có thể nói cho ngươi cái ma lô đỉnh đó quả thực có chút ngọn nguồn với Ngu thị, có điều ngươi không thực hiện lời hứa, ta sao có thể đem những gì ta biết nói cho ngươi?"
"Thái nãi nãi," Giang Trừng quỳ đến thẳng tắp, nói: "Là lỗi của ta, nguyện chịu phạt."
"Một tông chỉ chủ cao quý, lời hứa ngàn vàng, cũng đừng trách ta phạt ngươi."
"Tất nhiên, đã làm một tông chi chủ, thì chuyện gì cũng có thể chịu."
Lão thái thái gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Người đâu, thỉnh gia pháp."
Có người đưa một cây thước vừa thô vừa dài tiến vào, lão thái thái hạ lệnh: "Đánh một trăm thước."
Môn sinh chần chừ không dám.
Lão thái thái nói: "Đã ở phủ đệ Ngu thị ta,