Từ tay Hỉ Mi, Âm Cố ăn được vài lá du, lúc này mới bỏ qua.
Hỉ Mi thấy thế, vội chủ động nói: "Âm Cố, suýt nữa cô đã bỏ lỡ món ngon rồi. Trước kia nhà ta còn nấu lá du ăn nữa đấy, " đột nhiên nàng cười, "chỉ là nếu không phải hôm nay thật sự không tìm được gì để ăn, chắc ta cũng quên mất." Nàng nhìn cây du, đi vòng quanh nó hai vòng. "Trước kia vừa đến mùa xuân, tỷ tỷ của ta sẽ đi hái lá du cho ta, đáng tiếc. . ."
Âm Cố thấy Hỉ Mi đột nhiên ngơ ngác, liền ý bảo Tiểu Huyền mang Hỉ Mi vào ăn cơm: "Đi vào ăn cơm trước đi."
Tiểu Huyền đưa tay ra định kéo Hỉ Mi, đáng tiếc Hỉ Mi lại xông tới tự ôm lấy lồng cơm đi theo Âm Cố vào phòng: "Đây là cơm Âm Cố đưa cho, chính là chuyện quan trọng nhất không thể chậm trễ."
Âm Cố quay đầu lại, lời này như thế nào nghe không được tự nhiên nhỉ? Đáng tiếc vẻ mặt Hỉ Mi là biểu tình đương nhiên, thấy Âm Cố quay đầu lại, còn hỏi: "Đúng không?"
Âm Cố nhún nhún vai, không hề để ý tới Hỉ Mi đi vào hậu viện. Chủ tớ các nàng ngồi ở bên cạnh Âm Cố ăn cơm.
Sau đó rất nhanh, Âm Cố đã biết vì sao Hỉ Mi lại chạy đến đây.
"Diều à, " Âm Cố đột nhiên nhớ tới tiệm bán diều khi đi ngang qua. Mỗi ngày đều có tiểu oa nhi đứng ở bên ngoài thèm thuồng nhìn xem. "Làm diều cũng không dễ, đi mua là được rồi."
"Không không không, " Hỉ Mi vội phất tay. "Mua thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Ta sẽ làm, chúng ta có thể tự mình động thủ."
Âm Cố không khỏi nhìn Hỉ Mi từ trên xuống dưới: "Cô... được không?"
"Coi khinh ta, " Hỉ Mi nhất thời bị ủy khuất. Ở khánh gia cũng bị người ta xem thường rồi, chẳng lẽ mình thật là người không dùng được sao? Nhưng rất nhanh Hỉ Mi hất cằm, "Chỉ cần có đủ nguyên liệu, ta sẽ làm cho cô xem."
"Em nữa em nữa." Tiểu Huyền ở một bên nhảy qua, vẻ mặt hưng phấn.
Âm Cố nghĩ nghĩ, thấy gió nhẹ, có lẽ thời tiết tốt, liền gật đầu: "Được thôi."
"Cô chịu hả?" Hỉ Mi cực kỳ mừng rỡ, thậm chí hoài nghi cây du có phải có năng lực làm cho người ta ôn nhu hay không.
"Nếu vậy, buổi chiều ta sẽ không đến hiệu thuốc, cũng nhàn rỗi, không bằng xem các người làm diều." Âm Cố dứt lời đứng lên. "Nhị cô cô của cô ta đã nói qua rồi, Tiểu Huyền không cần phải đi nữa."
"Tạ ơn Âm Cố cô nương." Tiểu Huyền vội hành lễ, nhìn Âm Cố lại thân thiết thêm vài phần.
Âm Cố hỏi: "Phải chuẩn bị cái gì?"
"Trúc, giấy, và hồ dán, " Hỉ Mi lật ngón tay gật đầu, "còn dây nữa, phải dài thiệt dài."
"Trúc thì dễ tìm, giấy ở trong nhà có rồi, hồ dán và dây thì phải đi mua." Âm Cố nói chỗ giấy để đâu xong rồi rời đi ngay. "Các người ở nhà chờ, ta đi mua mấy thứ còn lại."
Chờ Âm Cố đi rồi, Hỉ Mi mừng đến mức nhảy dựng lên. Vẫn là Tiểu Huyền vội đỡ lấy nàng: "Thiếu phu nhân, cẩn thận cẩn thận."
"Không sao không sao, " Hỉ Mi từ từ vuốt bụng nhô ra. "Đứa nhỏ này rất ngoan, cũng không có quậy ta, tương lai nhất định sẽ rất hiểu chuyện."
Tiểu Huyền liên tục gật đầu, trong lòng hơi cảm khái. Thiếu phu nhân lắm trò giống tiểu hài tử vậy, qua mấy tháng nữa là làm mẹ rồi.
Thừa lúc trước khi Âm Cố trở về, Hỉ Mi tìm giấy trước, nhìn thấy nghiên mực lại bắt đầu mài mực, suy nghĩ xem phải làm diều gì, vẽ cái gì ở trên. Tiểu Huyền thì ở bếp nấu hồ dán, hai người cách cánh cửa nói chuyện, đối phương cũng có thể nghe thấy. Tại hậu viện nhỏ lại thêm ít khói lửa.
Mà trước khi Âm Cố trở về, Hỉ Mi lại có phát hiện mới.
Khi nàng ngồi ở trước bàn thì nhìn đến một con bồ câu màu xám đang nghênh ngang mà đi ở trên cửa sổ.
"Bồ câu?" Hỉ Mi khẽ buông cây mài mực, nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó rón ra rón rén đi ra cửa.
Hai con hoạ mi treo dưới tàng cây đang kêu to, Hỉ Mi phất tay với chúng nó, sợ tụi nó quấy nhiễu bồ câu đang lửng thững đi dạo trong sân vắng này.
Đáng tiếc, có lẽ là do có mang, bước chân Hỉ Mi dù nhẹ vẫn kinh động bồ câu. Chỉ là con bồ câu luôn xem nơi này là nhà mình nên cũng không có khiếp ý gì, mà là cất cánh bay đi, lại tiếp tục bước đi thong thả ở trong sân. Hỉ Mi vừa thấy nhịn không được nở nụ cười, con bồ câu này vậy mà lại tựa như Âm Cố tản bộ vào đêm đó. Xem ra đúng là duyên phận. Hỉ Mi càng xem càng thích con bồ câu này. Nàng cúi người xuống, nhưng bây giờ không tiện, đành phải men theo tường, cách vài bước quay đầu lại tìm trợ thủ.
Tiểu Huyền nghe nói trong viện có một con bồ câu bay tới, cũng không nhịn được vui vẻ.
"Con bồ câu này không đi đâu khác, cố tình bay đến nhà Âm Cố; bay lúc nào cũng được, cố tình bay đến khi chúng ta ở đây." Hỉ Mi vừa rình rập vừa nhỏ giọng nói. "Đợi lát nữa em xuống tay nhất định phải chuẩn, ngàn vạn lần phải bắt được nó. Ta thích con bồ câu này, muốn mang về nuôi."
"Yên tâm đi thiếu phu nhân." Tiểu Huyền vỗ ngực nóng lòng muốn thử.
Chờ đến khi hai người trở lại, con bồ câu đã bay lên lồng chim hoạ mi. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng hai loại chim hoàn toàn khác loài, nhưng mỗi ngày thấy mặt nhau cũng có sinh ra chút cảm tình.
Tiểu Huyền rình rập kiễng mủi chân tới lồng chim, nào ngờ hoạ mi nhạy cảm hơn bồ câu, vậy mà hót cảnh cáo um sùm.
Hỉ Mi đứng ở một bên không khỏi nhướng mày, không ngờ chim chóc cũng giúp đỡ loài khác. Cũng may con bồ câu kia thoạt nhìn hơi ngu, vẫn đứng im ở trên lồng chim. Chẳng qua nó cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, chỉ lấy mắt liếc tiểu cô nương đang dè dặt kia, như hoàn toàn không hiểu vì sao nàng lại muốn bắt mình ở nhà mình.
Tiểu Huyền vô tình tiếp xúc đến ánh mắt của bồ câu vậy mà hoảng sợ. Mắt bồ câu ẩn ẩn có màu xanh biếc, thậm chí có chút quỷ dị. Tiểu Huyền vội lui lại mấy bước, thối lui đến bên người Hỉ Mi.
"Làm sao vậy?" Hỉ Mi nghi