Ngoài cửa Khánh phủ vắng vẻ, bên cạnh có ngã tư, xe ngựa không ngừng qua lại, người đến người đi. Hỉ Mi đứng ở đó, sau lưng là đại môn đóng chặt, đột nhiên nàng không biết phải làm sao. Nóng lòng muốn rời đi nơi quỷ quái này nhưng lại quên nghĩ phải đi đâu. Hỉ Mi ôm chặt hành trang, đưa mắt nhìn bốn phía mà không khỏi cảm thấy mình thê lương. Đột nhiên có hai người đi ra từ bên cạnh bức tường của Khánh phủ, trong đó có một người đang ngoắc nàng lại. Hốc mắt Hỉ Mi ướt át, cũng rụt rè đi qua.
Ba người ly khai Khánh phủ, đi được càng ngày càng xa. Hỉ Mi vẫn không quay đầu hay nói gì.
Tang Tử thấy hai người đều trầm mặc, liền hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
Âm Cố đứng lại, vốn là chờ Hỉ Mi hỏi như vậy, kết quả là Hỉ Mi không lên tiếng, dường như vẫn còn nhiều mê mang.
Hỉ Mi suy nghĩ một hồi mới thấp giọng nói: "Lúc sáng sớm nhị cô cô đã đến, lại không ngờ rằng vừa quay đầu đi ta lại bị bỏ. Ta muốn đi tìm nhị cô cô."
Âm Cố gật đầu, nói với Tang Tử: "Ngươi về trước đi, ta đưa nàng đi một chuyến."
Tang Tử cầm chìa khóa bước đi.
Âm Cố và Hỉ Mi đi ở trên đường, một đường đi, Âm Cố chỉ cảm thấy Hỉ Mi càng ngày càng buồn. Chờ đến khi thấy được cửa nhà Việt Xảo Chủy thì nước mắt cũng đã đong đầy trong mắt, đến khi thấy mặt Việt Xảo Chủy rốt cục cũng nhịn không được mà khóc òa.
Việt Xảo Chủy không rõ cho nên chỉ phải cuống quít mang Hỉ Mi vào trong nhà, sau đó cũng ôm nhau khóc theo.
Âm Cố không có vào phòng, đó là nơi riêng tư của bọn họ, để Hỉ Mi phát tiết ra.
Trong tiếng khóc, Việt Xảo Chủy nức nở biết Hỉ Mi bị hưu, nổi trận lôi đình, kiềm chế không được mà muốn đi tìm Khánh gia lý luận. Hỉ Mi gắt gao ngăn cản, khuyên can mãi mới khiến cho Việt Xảo Chủy từ bỏ ý định. Tuy là như thế, Việt Xảo Chủy cũng đứng ở cửa nhìn về hướng Khánh gia mắng mỏ nửa canh giờ. Thật ra thì làm sao mà Việt Xảo Chủy không biết chứ, người ta là nhà giàu, cưới Hỉ Mi là phúc khí của Hỉ Mi. Bỏ Hỉ Mi, Việt gia cũng không có cách nào khác. Việt Xảo Chủy nhìn quan ấn trong hưu thư mà chỉ có thể thở dài.
Hai người ở trong phòng hoặc khóc hoặc nói một hồi lâu, lúc này Hỉ Mi mới dần dần không rơi nước mắt nữa.
Trút hết nỗi lòng với người thân thật sự rất dễ chịu.
Âm Cố thấy cảm xúc hai người đều đã ổn định lại liền bưng nước đi vào.
Việt Xảo Chủy nhìn thấy Âm Cố, vội đứng lên, thần tình cảm kích: "Âm Cố cô nương, cô là một người thật tốt. Hỉ Mi nhà ta lúc này mà vẫn được cô giúp đỡ như thế. Đối phó với đám khinh người quá đáng như thế quả không dễ."
Âm Cố khẽ cười, rồi hỏi Hỉ Mi: "Cô muốn ở đây sao?"
Hỉ Mi sửng sốt, nàng chỉ là khó chịu, muốn tìm nhị cô cô nói chuyện mà thôi, chứ không muốn ở lại.
Nhưng Việt Xảo Chủy vội vỗ bộ ngực tỏ vẻ: "Đương nhiên là phải ở đây. Chẳng những là phải ở đây, mà ngày mai ta sẽ mời người đến đây, nhất định phải tìm được cho Hỉ Mi nhà chồng tốt, nhất định phải lợi hại hơn Khánh gia, tức chết bọn họ."
"Nhị cô cô, " Hỉ Mi lắc đầu, hàng mi khẽ nhíu lại. "Nhà giàu nhiều thị phi, con không thích. Con ở đây cũng đã đem lại rất nhiều phiền toái cho người rồi, tuyệt không thể tùy hứng nữa."
"Đứa nhỏ ngốc này, " Việt Xảo Chủy đau lòng vuốt mặt Hỉ Mi, "một cô nương như hoa như ngọc như vậy, bị bọn họ làm khổ biến thành thế này. Hiện tại con đã ra Khánh phủ, không ở đây thì ở đâu, bằng không, " Việt Xảo Chủy thử thăm dò hỏi, "quay về thôn Đê Hạ đi?"
Hỉ Mi nhảy dựng lên: "Không không, con không về, nào còn mặt mũi để quay về chứ."
Âm Cố tiến lên vỗ nhẹ vai Hỉ Mi, ý bảo nàng ngồi xuống: "Không cần lo lắng, không có việc gì đâu."
"Làm sao không có việc gì, " sắc mặt Hỉ Mi càng kém, "tuy mẹ ta đã có ấu đệ nhưng hai tỷ muội chúng ta lại không ngừng khiến cho cha lo lắng. Tỷ tỷ ta, nghe nói ra vào ở thanh lâu; bây giờ ta lại bị nhà chồng ruồng bỏ thật sự là, " Hỉ Mi cúi đầu chua sót nói, "thật sự rất là mất mặt."
Việt Xảo Chủy cũng thở dài: "Ta cũng có nghe nói chuyện đó, chỉ trách vài năm vẫn không có tin tức gì của nó, cho nên trong nhà cũng không biết nó đi tới đâu mà lại bị lời đồn nói thành thế này. Đại Nhân là một cô gái nhu thuận, ta cũng không tin nó làm nữ tử thanh lâu. Chỉ tiếc bây giờ không có chứng cớ đành để cho người ta đồn khắp nơi."
"Đúng rồi!" Đột nhiên Hỉ Mi kêu một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy hào quang. "Con không cần phải quay về thôn, con muốn đi tìm tỷ tỷ. Con muốn tìm tỷ tỷ trở về thôn, đến lúc đó xem như con cũng không làm làm cha mẹ thất vọng."
"Không được, không được!" Việt Xảo Chủy liên tục xua tay. "Một cô nương thì làm sao đi ra ngoài cho được. Khánh gia đã không tốt, bên ngoài còn ác liệt hơn. Nếu con lại gặp phải cái gì ngoài ý muốn thì cha mẹ con không phải là khóc đến chết hay sao."
"Sẽ không, " Hỉ Mi vội nói, "hiện tại cha mẹ đang lo cho ấu đệ, con gái đã gả đi như bát nước hắt ra ngoài, không nên làm phiền họ nữa. Con ra ngoài sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì. . ."
"Không được, không được là không được." Việt Xảo Chủy không cần suy nghĩ, tiếp tục lắc đầu.
Âm Cố thấy hai người cãi qua cãi lại vẫn không có kết quả, đành phải ở một bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hỉ Mi nghe được tiếng ho khan, vội nhớ tới mình còn có giúp đỡ, nàng giữ chặt Âm Cố nói: "Âm Cố, cô đã nói cô sẽ giúp ta đúng không?"
Âm Cố gật đầu.
Hỉ Mi mừng rỡ, vội xoay người nói với Việt Xảo Chủy: "Nhị cô cô, cũng không phải con đi một mình, còn có Âm Cố nữa, nàng sẽ giúp con."
Việt Xảo Chủy ngẩn người, sau đó nhìn Âm Cố.
Thật ra Việt Xảo Chủy cũng không biết từ khi nào mà bên cạnh Hỉ Mi luôn có thể nhìn thấy Âm Cố cô nương. Hỉ Mi mở miệng lúc nào cũng có thể nghe được tên Âm Cố cô nương thế này Âm Cố cô nương thế kia. Việt Xảo Chủy từng cảm thấy nữ đại phu không thích thân cận ai này nếu như cơ duyên xảo hợp kết thân với Hỉ Mi thì chắc có thể giúp được Hỉ Mi vài chuyện.
Việt Xảo Chủy suy nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn: "Hai người đều là nữ tử cũng không tiện."
Hỉ Mi lại đứng lên: "Nhị cô cô, con đã quyết, người không cần phải khuyên con nữa."
Việt Xảo Chủy há mồm, nhưng vẫn không nói gì thêm. Tính tình Hỉ Mi sao lại bộc phát ngay lúc này. Thấy không đả động được Hỉ Mi, Việt Xảo Chủy đành phải nhìn một người khác, hy vọng còn minh mẫn.
Âm Cố thấy thế chỉ phải nói: "Chờ Hỉ Mi khỏe lại, chúng ta sẽ đi tìm tỷ tỷ của nàng."
Việt Xảo Chủy bất đắc dĩ, kéo Âm Cố ra ngoài cửa: "Âm Cố cô nương, cô là một đại phu, mỗi ngày còn phải xem bệnh cho người ta