Ngày dài đến đâu thì cuối cùng cũng bị đêm tối vây đến. Lòng dạ Hỉ Mi tựa như băng trong đêm, lạnh lẽo mà đen tối.
Người duy nhất chịu giúp mình, cũng bỏ đi. . .
Khi ở thôn Đê Hạ, từng nghe một vị lão nhân kể: Vào mùa rét đậm, mặt sông kết băng, bởi vì ông muốn bắt cá ăn cho nên lên mặt băng câu cá, kết quả lỗ băng nứt rộng ra khiến ông ta bị rớt xuống. Nếu không phải do ông nhanh tay nhanh mắt lại giỏi bơi, chỉ sợ khi đó đã bị đông chết ở bên trong. Tuy nhặt được mạng nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương do giá rét, làm bạn với bệnh từ đó. Lão nhân kia nói khi vừa mới đi ra từ vết nứt, lạnh run lên không ngừng, hai tay không thể ủ ẩm cho cơ thể, chân bị đóng băng lại không thể bước đi, cả người lạnh lẽo từ bên trong ra tới bên ngoài.
Hỉ Mi nghe việc này là hồi còn nhỏ, cũng không chân chính hiểu được sự sợ hãi ở thời khắc đó là như thế nào. Mãi cho đến khi Âm Cố vung tay bỏ đi, đột nhiên nàng mới nhớ tới vị lão nhân kể chuyện này. Còn nguyên nhân, chỉ vì phản ứng của Hỉ Mi hiện tại cũng giống y chang như ông ta. Khi Âm Cố đi ra khỏi phòng, Hỉ Mi đã hiểu được như thế nào là chân tay lạnh lẽo, khiến nàng đông cứng cơ hồ muốn run cầm cập lên. Âm Cố bỏ đi, bỏ lại sự lạnh lùng; bóng dáng cũng rất tuyệt tình. Đáng tiếc, Hỉ Mi không có một chút dũng khí để đuổi theo. Sau khi to tiếng với Âm Cố xong, Hỉ Mi cũng không biết nên đối mặt với Âm Cố như thế nào.
Và rất nhanh, Hỉ Mi nghe được Âm Cố xuống dưới lầu hỏi thuê gian phòng cách vách, nàng dừng hô hấp dựng tai lắng nghe, xác định được Âm Cố đi theo chưởng quầy dẫn lên phòng, lại nghe tiếng Âm Cố vào trong phòng, lúc này nàng mới mất hết sức ngã trên đất.
Mặt đất lạnh lẽo, Hỉ Mi đứng lên đóng cửa lại, rồi cố sức lê bước về giường.
Lão nhân là vì muốn ăn cá mới để mình bị thương, còn nàng thì vì sao lại khó chịu như vậy? Hỉ Mi nghĩ không ra, ngã xuống giường yên lặng rơi lệ.
Nàng biết mình rất tủi thân, căn phòng bài trí xa lạ như ánh mắt thờ ơ nhìn nàng, vì thế thấy cũng chán nản theo.
Ngồi yên, nghĩ đến lão già kia, lại nhớ đến cảnh hồi nhỏ chơi đùa trên sông ở thôn Đê Hạ, sau đó làm ướt xiêm y bị cha mẹ quở trách. . .
Đột nhiên rất muốn về nhà, rất muốn gặp lại cha mẹ. Hỉ Mi chán ghét loại xúc động này của bản thân, nghĩ đến mình không còn thể diện nào để trở về. Nàng chọn mặt trong gối, cố gắng không suy nghĩ thêm nữa. Trong phòng dần dần tối đen nàng cũng không muốn đốt đèn. Tiểu nhị đưa nước ấm đến đập cửa nàng cũng không phản ứng.
Không biết qua bao lâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh. Dường như đã là canh bốn.
Hỉ Mi mơ mơ màng màng ngủ tiếp, lại mờ mịt tỉnh lại. Sau đó, đột nhiên nhớ ra sao mình lại một mình ở trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này.
Bụng rất đói, Hỉ Mi không chịu được đành phải bò xuống giường đi đốt đèn.
Đáng tiếc lương khô mang theo đã hết, sau đó các nàng nếu không ở khách điếm tửu lâu ăn uống thì chính là no bụng ở tiểu quán ven đường. Tựa hồ do mình ăn nhiều lương khô không thoải mái, cho nên mới mỗi ngày phải gấp gáp đi đến nơi có cơm.
Vì thế Hỉ Mi nhớ lại có Âm Cố thật là tốt.
Nàng mở hành trang ra tại đó, không tìm được thứ gì có thể ăn nên chỉ biết ngồi yên ở bên cạnh bàn, từ từ nhớ lại khoảng thời gian ở cùng với Âm Cố.
Khi nào thì Âm Cố ngại nàng phiền, lại khi nào thì nói qua nàng là trói buộc?
Cho tới bây giờ đều là nàng cưỡi Hưởng Linh, còn Âm Cố là dùng hai chân trèo đèo lội suối cùng nàng đi tìm tỷ tỷ.
Nghĩ càng nhiều, bộ dáng Âm Cố ở trong đầu càng hiện ra rõ ràng. Nàng vậy mà có tiền, hiểu y thuật, lại là bà đỡ, thông minh, bộ dáng cũng không tệ. Tốt như vậy, lại không nói hai lời giúp mình đi tìm người, còn mình vậy mà lại to tiếng với nàng, quả thực. . .
Đầu Hỉ Mi muốn chôn luôn ở dưới bàn, bàn tay vặn xoắn hành trang.
Sau một lúc lâu, nàng mới có thể nâng đầu lên được một chút, mặt mày xấu hổ. Vấn đề hiện tại là lời đã nói ra ngoài tựa như bát nước hắt ra ngoài, phải như thế nào mới có thể cứu vớt lại đây?
Hỉ Mi đi đến cạnh cửa nhẹ nhàng mở ra. Trên vách tường ngoài hành lang là ngọn đèn mỏng manh, ánh đèn leo lét quỷ dị. Nàng do dự nửa ngày mới quyết định chờ tới sáng đi tìm Âm Cố cũng được.
Nếu Âm Cố chịu ở cách vách mà còn nói lớn tiếng như vậy là khẳng định đang nhắc nhở mình nàng vẫn chưa đi xa. Nói vậy nàng cũng không có giận mình lắm, không đến mức bỏ đi luôn. Mà bây giờ Âm Cố đang ngủ, nếu quấy rầy nàng nàng không nổi nóng mới là lạ. Hỉ Mi mọi cách thuyết phục mình xong, rụt chân về.
Chỉ là lúc này nàng lại không thể nào ngủ được nữa, cả người hay tinh thần ngược lại vô cùng tốt. Nàng bắt đầu trầm tư suy nghĩ đến tột cùng phải làm sao mới có thể để cho Âm Cố biết mình đã tự kiểm điểm, hiểu được lỗi của mình là ở chỗ nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới câu nói kia của Âm Cố.
"Hỉ Mi, chẳng lẽ cô thật sự nhìn không ra ta thật tâm làm mọi thứ cho cô?"
Nàng thật tâm vì mình, chuyện này, xác nhận là đúng.
Được rồi, ngày mai phải đi nói cho Âm Cố mình nguyện ý thử với Tiền Hữu. Nếu hắn có thể thật sự chấp nhận thân phận mình là người thê tử bị bỏ, có thể thuyết phục được người nhà của hắn, và lại ưng thuận một đời hứa hẹn, nàng. . . Có thể sẽ cố gắng một phen.
Nghĩ đến đây, Hỉ Mi thở phào một hơi, trở lại trên giường rồi ngã xuống. Mà khổ não lại dần dần bốc lên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ Hỉ Mi vẫn mơ hồ cảm thấy mình tủi thân, bởi vì Âm Cố mà phải cưỡng ép một chút, không biết có thể khiến Âm Cố vui lòng được hay không.
Đêm có khó ngủ đến cỡ nào thì cũng phải nghênh đón ánh mặt trời. Sáng sớm hôm sau, khi Hỉ Mi nghe bên ngoài có người gõ cửa, nghe được giọng của Tiền Hữu, Hỉ Mi phải xốc lại tinh thần, chỉnh chu y dung mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, không phải do Hỉ Mi không có tiền đồ.
Tiền Hữu đã không còn ăn mặc như nữ tử giống hôm qua, mà là buộc tóc đội mão, cài trâm ngọc. Một thân trường bào màu lam, không bằng quần áo hoa lệ hôm qua, nhưng không hề thấp kém.
Tiền Hữu thấy Hỉ Mi mở cửa, liền sửa sang lại y bào khom người bái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Hữu xin ra mắt tiểu thư."
Hỉ Mi nhìn ngây ngốc, chưa bao giờ thấy nam tử hữu lễ, nhất thời khiến nàng không biết làm sao. Tiểu đồng bên người Tiền Hữu đang chặt chẽ quan sát xung quanh, quay đầu lại thấy công tử nhà mình còn đang cong lưng chờ vị tiểu thư kia đáp lại, không khỏi nóng nảy:
"Việt tiểu thư, sao ngài không thỉnh công tử nhà ta vào."
"A?" Hỉ Mi vội buông cánh cửa, áy náy đứng ở một bên.
"Không được vô lễ!" Tiền Hữu liếc tiểu đồng, rồi mỉm cười đi vào.
Tiền Hữu đi vào. Tiểu đồng chạy nhanh đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước cửa làm bộ như không có việc gì coi chừng dùm. Chỉ là đúng lúc đó cửa phòng ở phía sau lặng yên không tiếng động mở ra, một cô nương đứng ở phía sau hắn, vậy mà hù hắn hoảng sợ. Tập trung nhìn kỹ lại, đây không phải vị cô nương ở cùng với việt tiểu thư, dẫn theo con lừa ngày hôm qua sao.
Tiểu đồng đuổi bước lên phía trước chắp tay: "Chào buổi sáng, thưa cô nương."
Âm Cố nhìn tiểu đồng, chậm thanh hỏi: "Công tử nhà ngươi đến đây à?"
Tiểu đồng cũng không dự đoán được Âm Cố vừa liếc mắt là biết mình, lắp bắp kinh hãi, lúc này mới có hơi đắc ý cười nói:
"Vâng, chúng ta là thần không biết quỷ không hay lén đi