Và đêm nay, Hỉ Mi ngủ không được ngon. Trên thực tế, từ lúc đến Thanh Thành nàng và Âm Cố đã phân phòng mà ngủ. Hỉ Mi nằm ở trên giường, trước mắt luôn hiện lên hình ảnh ngọn đèn vụt tắt ở căn phòng đối diện. Dường như ngọn lửa trong lòng nàng cũng tắt theo. Mà nàng rõ ràng thực hy vọng nhìn đến Tử Thương có thể thăm dò được gì đó mà.
Ngoại trừ Hỉ Mi đêm nay khó ngủ ra, còn có một người cũng thức trắng đêm khó ngủ... Và đó chính là Tử Thương, bị Âm Cố cạo đầu.
Đèn trong phòng đã tắt do Âm Cố bảo thế, tuy tối nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ. Chiếc giường duy nhất trong phòng đương nhiên là Âm Cố nằm, Tử Thương đành phải ngồi ở ghế nằm sấp lên bàn cho xong chuyện. Nhưng dù sao hắn cũng coi như là cục cưng của Vị Ương Cung, được các tiểu thư trong thành luôn săn đón đi chơi đùa giỡn, có bao giờ chịu khổ như thế này, làm thay mấy chục tư thế rồi mà ngủ không được.
Không biết bây giờ là canh mấy, Tử Thương quay đầu, mở to mắt cố gắng nhìn về phía chiếc giường, bên kia không hề có động tĩnh gì.
Trong nháy mắt, người nào đó thực sự rất xúc động muốn xông lên cạo đầu Âm Cố, cũng may người đó còn có chút lý trí, chỉ phải vuốt ngực, nâng niu những sợi tóc mà âm thầm đau lòng. Lại đợi một lát, Tử Thương xác định Âm Cố đã ngủ hẳn, hắn mới cẩn thận đứng lên, khom người lặng yên xếp ghế lại, sau đó vòng qua cái bàn chuẩn bị đi ra cửa.
Chỉ là bàn tay Tử Thương còn chưa kịp nhấc lên khỏi cái bàn, "phập" một tiếng, một con dao nhỏ cắm giữa những ngón tay, Tử Thương đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động.
"Muốn đi đâu?"
Giọng nói Âm Cố vang lên trong bóng đêm, tuyệt không sắc bén như con dao kia mà rất nhẹ.
Tử Thương từ từ rụt tay ra, sau đó lau mồ hôi, trấn định cười nói: "Ngày mai Tử Thương nhất định sẽ đến, tuyệt không lừa gạt cô nương."
"Trở về làm gì?" Âm Cố lại nhàn nhạt hỏi. Không hề nghe được bất kỳ tiếng động gì, không biết rốt cuộc nàng dùng tư thế gì để hỏi.
"Có việc! Có việc!" Tử Thương vội vàng gật đầu, vừa cẩn thận sỉ vả con dao kia, mắt hắn hơi đỏ lên, cạo đầu hắn chính là con dao này!
"Có việc thì sáng sớm mai về cũng không muộn, ta sẽ cho ngươi thời gian." Âm Cố dừng một chút, "Còn bây giờ thì ngồi trong này."
Tử Thương bất đắc dĩ, đành phải về chiếc ghế kia ngồi xuống.
"Canh bốn, chờ ở cửa sổ." Âm Cố nói xong, không còn tiếng động nào nữa.
Nhưng lúc này Tử Thương không dám thử nữa, hắn không dám cam đoan Âm Cố có còn dao để phóng lần hai hay không, cho dù không có, ai biết có thứ gì khác nữa thay thế.
Cứ như vậy mà chịu đựng, rốt cục cũng đến canh bốn, Tử Thương đứng lên giãn gân giãn cốt, sau đó đi lại cửa sổ. Hơi hé cửa sổ, bên ngoài đã hơi sáng. Trong nhà đã có vài tiếng vang, chắc là đám người hầu đang quét tước đình viện hoặc là chuẩn bị điểm tâm. Hắn nhìn phía đối diện, chợt nhớ ra đó là phòng của Hỉ Mi. Có người hầu chuẩn đi ngang qua, Tử Thương vội vàng vọt về một bên, hắn sờ quả đầu của mình, quả thực khóc không ra nước mắt!
Mà, Âm Cố bảo đứng ở cửa sổ như vậy làm gì nhỉ?
Vì phòng ngừa có người nhìn đến bộ dáng hiện tại của hắn, Tử Thương buông cửa sổ ra, chỉ hé hé một chút, sau đó chờ.
Đối diện tựa hồ vang lên tiếng mở cửa, Tử Thương khom lưng, lén lút nhìn bên đó. Đúng là Hỉ Mi, mặc trung y màu trắng, tùy tiện choàng chiếc áo khác lên, dựa cửa đứng ở kia.
Hình như nàng đang nhìn bên này, không phát hiện mình. Mà rõ ràng nàng đẩy mình vào đây mà! Sao lại mặt co mày cáu thế kia?! Hai tay đan xoắn vào nhau không ngừng, chân muốn bước lại bước không được là sao!?
"Bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài." Đột nhiên giọng nói Âm Cố vang lên ở sau lưng Tử Thương.
Tử Thương giật mình, quay phắt đầu lại, không biết Âm Cố đứng đó khi nào.
Âm Cố thấy Tử Thương ngạc nhiên mặt cứng đờ, nàng nhẹ giọng lặp lại nói: "Đi ra ngoài!"
Răng nanh Tử Thương âm ỷ ngứa ngáy, lòng lạnh lẽo. Điều cuối cùng mà hắn biết đây là Âm Cố cố ý đuổi hắn ra ngoài lúc này để dọa người. Tử Thương nghĩ nghĩ, đứng dậy, kéo kéo khóe miệng: "Là cô bảo ta chờ cô ở đây."
Âm Cố nhìn hắn.
"Được rồi, " khóe mắt Tử Thương nhất chọn, "đi thì đi."
Dứt lời, Tử Thương đi mở cửa.
Hỉ Mi ngủ không được nên thức rất sớm, chuyện thứ nhất sau khi thức dậy chính là đầy quan tâm Tử Thương phía đối diện có còn ở trong phòng Âm Cố hay không. Nếu không, coi như Âm Cố vẫn có cố kỵ, biết chừng mực; còn nếu có, chẳng phải là muốn tất cả mọi người ở đây chế giễu?
Nói tới cũng tại Tử Thương không tốt, lúc nào thử không thử, hắn lại cứ muốn chọn ban đêm.
Đứng lên khoác áo, mở cửa ra đứng đó, mà cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt. Qua xem được không nhỉ? Đầu óc Hỉ Mi lặp đi lặp lại vấn đề rối rắm này. Nếu đi qua mà Tử Thương vẫn còn ở đó thì làm sao? Còn nếu không, thì dùng lý do gì đề tìm Âm Cố vào sáng sớm?
Hỉ Mi đứng đó suy nghĩ nửa ngày, vẫn tìm không ra sách lược nào vẹn toàn, đành phải thở dài một tiếng chuẩn bị trở về phòng. Nào biết vừa định xoay người, cửa đối diện đã mở.
Sau đó, một nam tử trọc đầu đi ra.
Hỉ Mi trợn mắt há hốc mồm nhìn theo nam tử này từ phòng Âm Cố đi ra. Không còn một sợi tóc, láng bóng, dưới ánh mặt trời còn có vẻ sáng bóng hơn. Do ánh sáng mặt trời sáng quá, sau khi quen được với ánh sáng Hỉ Mi cố nhìn kỹ lại, thiếu chút nữa thét lên.
Đây không phải là Tử Thương sao?
Sao một phiêu phiêu công tử đi vào, đi ra lại biến thành đầu trọc?
Lúc này Hỉ Mi bất chấp, vội ngăn đón:
"Ngươi. . ."
Hỉ Mi muốn nói lại thôi, nhìn nhìn phía sau Tử Thương, phát hiện cánh cửa kia đã đóng lại. Âm Cố dậy rồi? Hay còn ngủ? Chuyện gì xảy ra?
"A, là nhị tiểu thư, " Tử Thương sờ đầu, cười nói, "Nhị tiểu thư thật sớm nha."
Hỉ Mi có chút xấu hổ mà cười, sau đó kéo tay áo Tử Thương nhỏ giọng hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
"A, ta hả, " Tử Thương nhìn nhìn phía sau, dùng giọng không lớn không nhỏ nói, "tối qua rất kích thích nha!"
Hỉ Mi ngây người, chưa bao giờ nghe qua từ ngữ thô lỗ vậy, nhưng đơn giản nhìn vẻ mặt Tử Thương rạng rỡ thì cũng có thể đoán được. Hỉ Mi sững sờ ở đó, há mồm không nói, quên luôn mình định hỏi gì.
Tử Thương thấy thế, chủ động nói:
"Tử Thương không ngờ Âm Cố cô nương, không, là Âm Cố. Tử Thương không ngờ Âm Cố lại nhất kiến chung tình với Tử Thương, thích Tử Thương như vậy. Tử Thương đương nhiên vui mừng, cạo hết tóc."
Hắn làm ra vẻ thâm tình, "Tử Thương đã thề, về sau sẽ không bao giờ trăng hoa nữa, chỉ yêu một mình Âm Cố nàng."
Tử Thương đè giọng xuống nói, "Chuyện nhị tiểu thư nhờ ta ta đã làm, về sau nhị tiểu thư không cần thăm dò gì nữa đâu."
Tử Thương chớp chớp mắt đào hoa nhìn Hỉ Mi, sau đó vuốt quả đầu bóng lưỡng ngẩng đầu cười sướng mà đi.
Hỉ Mi ngơ ngác xoay người nhìn Tử Thương đi ra khỏi cửa, sau đó quay đầu lại.
Sao lại biến thành như thế này?
Trong lòng Hỉ Mi hỗn loạn nghĩ không ra. Rõ ràng chỉ bảo hắn thử một chút, chứ không phải như thế này. Sao lại phát triển đến nông nỗi xuống tóc ăn thề với nàng luôn rồi?! Còn nữa, Âm Cố. . . vậy cũng để cho hắn xuống tóc? Để hắn thề? Hỉ Mi không thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy ra sao, chỉ cảm thấy chính bản thân mình là Âm Cố tùy tay chộp tới, xong việc rồi thì chuyển đi hướng khác.
Cửa ngay trước mắt, nhưng Hỉ Mi vẫn không có dũng khí đi lên. Nếu cảnh tượng nhìn thấy khi đẩy cửa ra, là xiêm y Âm Cố hỗn độn ở trên giường giống như nàng đã từng, thì nàng cảm thấy khó có thể chấp nhận nó.
Hay là thôi đi, Hỉ Mi cúi đầu nhìn chân mình rồi từ từ trở về phòng.
Âm Cố nhìn Hỉ Mi đóng cửa lại, buông cửa sổ ra, sâu kín thở dài.
Lùi bước là bởi vì nội tâm có quỷ, nếu nàng vô tình sẽ xông thẳng tới hỏi. Cũng may, nàng không vào.
Mà hôm nay, cho đến khi mặt trời lên cao, Âm Cố mới đi ra khỏi phòng.
Hỉ Mi ăn điểm tâm xong là bắt đầu chờ đợi ở trong phòng, núp ở sau cửa sổ mà nhìn. Chỉ tiếc, góc độ của nàng không thuận tiện như của Âm Cố, toàn bộ hành động của nàng đều bị Âm Cố nhìn thấy. Dĩ nhiên Âm Cố không vội, nhìn Hỉ Mi đuổi người đi rồi lại đây gõ cửa; lúc thì là quét tước; lúc thì là bưng điểm tâm, kết quả đương nhiên cũng chỉ là khuôn mặt tươi cười kia thêm buồn rầu.
Chờ đến đúng giờ, Âm Cố mới làm rối tóc tai, đi chân trần ra.
Hỉ Mi trông mong mãi, rốt cục cũng chờ được Âm Cố xuất môn, rồi lại nhịn không được hút một hơi lãnh khí.
Bất kỳ khi nào nhìn đến Âm Cố, cho dù mặt mộc thì cũng nhất định gọn gàng từ đầu đến chân, Âm Cố không thích trang điểm, mà mặt mày nàng trời sinh thanh nhã, ngược lại nhìn vào lại lộ ra khí chất. Nhưng, nhưng hiện tại cả người nàng đang tản ra sự biếng nhác.
Hỉ Mi nhịn khủng hoảng mà bắt đầu đánh giá Âm Cố từ trên xuống dưới. Chỉ thấy tóc nàng hơi rối, tay áo cũng chỉ có một cái buộc chặt cổ tay, lộ ra ngón tay thon và dài, đang che miệng ngáp một cái. Lại nhìn, mặt mày nàng chây lười, mắt híp lại rõ ràng lộ ra mị ý mà trước đây mình chưa từng thấy qua. Mà đôi môi kia, đôi môi đã từng hôn mình, đúng là đỏ mọng, ướt át giống như sau cơn mưa. Nhìn thêm xiêm y của nàng có nhiều nếp nhăn, nhìn có hơi chướng mắt, hiển nhiên là vừa mới rời giường.
Đôi chân trần tựa như ngọc, đứng trên bậc thang đá, đi xuống.
Đột nhiên Âm Cố hơi xoay người, tựa như mới phát hiện Hỉ Mi ở cửa sổ đối diện, liền phất tay, thản nhiên nở nụ cười.
Nụ cười phảng phất có chút ngượng ngùng, lộ ra nét tự nhiên, cái này khiến Hỉ Mi nóng lên, không trốn hay núp nữa xông thẳng ra ngoài.
Đến khi đứng trước Âm Cố, Hỉ Mi có hơi choáng, súy ngất. Từ trước đến nay Hỉ Mi biết Âm Cố không xấu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy Âm Cố đẹp thế này, nàng đứng trước mặt Âm Cố quả thực phải tự biết xấu hổ.
Cũng may Hỉ Mi cảm thấy mình đúng lý hợp tình: "Âm Cố, sao cô dậy trễ như thế."
Âm Cố vén tóc, cười nói: "Ngủ trễ, nên thức trễ."
Hỉ Mi cứng họng, lập tức nói tiếp: "Vì sao ngủ trễ?"
"Vui quá