Một đêm xuân, phong cũng phải đố kỵ.
Chỉ là có ai đó tỉnh lại lại hết sức khổ sở.
Tác hại của say rượu rốt cục cũng tập trung bạo phát, Hỉ Mi còn chưa mở mắt đã bắt đầu ôm đầu rên rỉ. Nhưng trong chốc lát, một đôi tay đưa tới hai bên trán của nàng, thong thả xoa huyệt Thái Dương cho nàng. Hỉ Mi mở mắt, thấy Âm Cố ở bên cạnh mình, hết sức chuyên chú xoa đầu cho mình.
Một đêm tửu hương sắc ấm, so với cảm giác say rượu thì cảm giác kỳ lạ đã trải qua kia cũng quay về trong óc, Hỉ Mi bịn rịn ngón chân, xấu hổ đến tột đỉnh. Nàng phát hiện không biết mình đã mặc trung y khi nào, ngập ngừng mấy lần mới cúi đầu mở miệng:
"Xiêm y. . ."
"Ta mặc cho rồi." Âm Cố hiểu rõ trả lời.
Hỉ Mi lại cảm thấy cả người khô mát, dường như đã tắm qua, không khỏi ngẩn ngơ: "Cô. . ."
"Ta cũng tắm giúp cô luôn, " Âm Cố nhàn nhạt nói. "Cô đã rất mệt."
Âm Cố không nói thì thôi, vừa nói xong Hỉ Mi thiếu chút nữa muốn chui xuống gầm giường: "À..."
Âm Cố mỉm cười, mò tới ôm ai kia cuộn mình thành con tôm nhỏ: "Đói bụng chưa, ta cho phòng bếp làm điểm tâm."
Hỉ Mi vốn muốn nằm luôn ở đây không đi đâu, vì nàng thấy không còn mặt mũi nào gặp ai. Nhưng khi nghe Âm Cố nói xong, nàng lại thức dậy. Nha hoàn cũng biết mình còn tại trên giường à. Không thể trắng trợn như vậy được, nàng nghĩ. Hỉ Mi không nằm nổi nữa, chỉ phải đi xuống.
Quả nhiên, Âm Cố đã chỉnh tề, mặt mày cũng mang theo ý cười nhiều hơn.
Hỉ Mi tự mặc xiêm y, nhưng lại bị Âm Cố không nói tiếng nào đoạt qua. Âm Cố mọi cách ân cần như vậy chỉ càng làm cho Hỉ Mi càng thêm mất tự nhiên, mắt cũng không biết nhìn đi đâu. Không biết có phải do mới thức dậy, hay do mình không biết tình huống hay không mà dường như Âm Cố có vẻ bận rộn. Trộm nhìn lại, cũng không thấy Âm Cố có vẻ mệt mỏi, Hỉ Mi mới đỡ áy náy.
Xuất môn mới biết đêm qua có mưa. Mùi rượu bị gột rửa sạch sẽ, thay vào mùi mưa.
"Tương Kỳ về Vị Ương Cung rồi."
Khi Hỉ Mi đang ăn cơm, Âm Cố ở một bên nói.
Hỉ Mi hồi hộp trong lòng, không biết Tương Kỳ sẽ nói gì với tỷ tỷ.
"Rượu còn mấy bình, nàng mang về cho Vị Ương."
"Uhm." Hỉ Mi đáp. Nàng suy nghĩ một lát mới nói, "Ta cũng muốn đến Vị Ương Cung. Rượu đó ta phải uống với tỷ tỷ."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi: "Không được uống nhiều rượu."
Hỉ Mi vểnh môi, tuy không nói nhưng trong lòng đã có cách. Đêm qua sao không thấy nàng chính khí nghiêm nghị nói lời này đi. Bây giờ nghĩ lại, không biết có phải Âm Cố cố ý chuốc rượu hay không. Cũng may lúc ấy trong lòng Hỉ Mi hơi phức tạp, suy nghĩ đến nhiều chuyện cho nên không có trách móc gì.
Hỉ Mi suy nghĩ một hồi, đột ngột ngượng ngùng nói: "Ta có thể không đi. Nhưng mà cô có phải cũng nên gặp tỷ tỷ ta chứ?"
Âm Cố vi lăng. Hỉ Mi dùng đũa nhẹ nhàng quấy cháo trong chén, khẽ cắn răng.
Thật lâu sau, Âm Cố mới giật mình hiểu được, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Hỉ Mi thở phào một hơi, rồi ngẩng đầu cười, sau đó bưng bát ăn cháo.
Khi Hỉ Mi bảo nàng đi gặp Vị Ương, Âm Cố cảm thấy thật bất ngờ. Tiếp đó thì cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bởi vì nó chứng minh một chuyện. Đó là Hỉ Mi đã chấp nhận nàng. Cho nên mới hy vọng nàng đến gặp Vị Ương. Phụ mẫu ở xa, dĩ nhiên trưởng tỷ chính là thân nhân duy nhất. Ở phương diện này, Hỉ Mi vẫn là nữ nhân truyền thống, chẳng qua gặp gỡ người không tuân thủ quy củ như Âm Cố mà thôi.
Nếu không xông pha thì sao có thể ôm được mỹ nhân về. Không giống người bình thường nhưng làm như bình thường, kiểu như thay đổi một cách vô tri vô giác - Hỉ Mi, tựa hồ cũng chưa từng lo lắng tình cảm giữa nữ nhân với nhau thì có gì khác thường.
Tuy Vị Ương cũng không phải nữ nhân bình thường, nhưng dù sao cũng là tỷ tỷ Hỉ Mi. Nàng nghĩ như thế nào lại là chuyện khác. Âm Cố vốn luôn chỉ chuyên chú một mình Hỉ Mi, những người khác đều không quan trọng, nhưng nếu Hỉ Mi đã mở miệng tự nhiên nàng phải cẩn thận đối đãi. Mà đối với chưa từng có kinh nghiệm làm những thứ này như Âm Cố mà nói thì thật đúng là điều cần phải cẩn thận đắn đo.
Nhưng mà chỉ một ngày, Âm Cố đã dắt tay Hỉ Mi đến Vị Ương Cung.
Mùa hè, ngày nóng bức, nhưng đi vào đại đường gió mát quất vào mặt khiến người ta không khỏi lên tinh thần. Dĩ nhiên ở đây cách biệt một trời một vực so với bên ngoài. Dẫn đường chính là Tử Vũ. Tử Vũ thấy Hỉ Mi tò mò, liền cười bắt đầu giải thích.
Thì ra kỳ lạ ở đại đường chính là giữa hồ Thanh Trì. Phải đến gần mới có thể thấy rõ. Đáy hồ được lót băng lớn, trong suốt. Trông rất đẹp mắt. Mặt nước nhè nhẹ bốc hơi lạnh. Hoa sen tao nhã không sống được trong nước lạnh nên đã được đổi thành hoa giả. Tuy rằng trông không được tự nhiên, nhưng vì mát mẻ nên phải chịu như vậy.
Vào mùa hè, Vị Ương Cung sẽ mở cửa đón khách vào ban ngày. Nhưng chỉ cho xem kỹ. Bày bố ở đại đường cũng dùng những bình phong bằng sa mỏng tinh xảo, trông rất tao nhã. Và vì tao nhã như thế mà khách đến đều là những tài tử phong lưu, họ có thể chọn hát ca hoặc đàn múa, hoặc chọn thơ. Dùng các loại nước uống mát lạnh ngon lành, giải nóng.
Đó cũng là chỗ tuyệt diệu của Vị Ương Cung so với các thanh lâu khác. Sau khi Hỉ Mi nghe xong cũng cảm thấy rất thần kỳ, nàng trộm nhìn Âm Cố vài lần, không biết lát nữa Âm Cố sẽ đối mặt tỷ tỷ ra sao.
Tử Vũ dẫn hai người đến phòng Vị Ương. Trong phòng Vị Ương cũng mát mẻ. Chỉ là không biết đã giấu băng ở chỗ nào.
Trong phòng cũng không phải chỉ có một mình Vị Ương. Tử Thương vừa nghe các nàng đến đây đã vội vàng trốn xa mất rồi, đương nhiên người còn ở lại là Tương Kỳ.
Tương Kỳ nhìn thấy hai người, đứng dậ thi lễ. Hỉ Mi vội vàng tiếp đón rồi đi qua ngồi.
Vị Ương nghiêng người dựa vào trường kỷ, đang lười nhác đọc sách gì đó, tay nâng đầu. Lúc này nàng mới thu hai chân lại, sửa lại vạt váy.
"Tới rồi à." Tương Kỳ nói.
Hỉ Mi ngồi cạnh Tương Kỳ, thoáng khẩn trương: "Uhm."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi, tùy ý tìm chỗ ngồi đối diện Vị Ương.
"Đã lâu không gặp." Vị Ương nhìn Âm Cố ảm đạm cười.
Âm Cố ngoảnh lại nhìn Tương Kỳ ngồi ở phía sau, đột nhiên hiểu ra, khẽ cười: "Vì sao ta tới, có lẽ Tương Kỳ đã nói cho cô biết."
Mày nhọn Tương Kỳ vừa động, cười khổ. Trước khi nàng mang vải đến phủ đó, Tử Thương đã nhiều lần nói cho nàng: Âm Cố rất lợi hại. Chỉ cần ra vẻ một chút là đã bị nàng nhìn thấu.
Kết quả đúng là như vậy.
Đêm đó Tương Kỳ giả say nhất định đã bị nhìn ra. Tiếp đó lại nhìn thấu được điều gì khác cho nên mới sáng sớm hôm sau, khi Tương Kỳ định trở về Vị Ương Cung thì nhìn đến Âm Cố đã đứng sẵn ở ngoài, giống như chờ nàng tỉnh lại.
Mặt mày Âm Cố tươi rói, sắc mặt như trời sáng sau mưa, không giấu diếm điều gì. Cho nên Tương Kỳ đứng đó mà hơi xấu hổ, không biết vì sao mới sáng sớm Âm Cố chịu đứng dậy đi khỏi trướng phù dung mà đến tìm mình.
"Nói chuyện chứ." Âm Cố nhàn nhạt nó. Ngữ khí không phải mời, mà là buộc phải nói.
Tương Kỳ gật đầu, rồi đột nhiên buồn cười. Nghĩ: có thể làm cho Âm Cố tìm mình ở sáng sớm như vậy là có hai chuyện.
Hai người đi vào phòng. Trong phòng vẫn còn mùi rượu, Tương Kỳ ngượng ngùng mở cửa sổ ra.
Âm Cố phất y ngồi xuống, hỏi: "Tử Thương gần đây như thế nào?"
Tương Kỳ hơi hồi hộp, ôn nhu cười nói: "Thay đổi phong thái mới, nhưng cũng tóm được vài cô nương, rất bận rộn."
"Thật sao." Âm Cố nhìn Tương Kỳ, "Nghe Hỉ Mi nói vải ngon, vốn tưởng là Tử Thương đưa tới."
"Tương Kỳ đưa tới là không thể ăn sao?" Tương Kỳ chớp mắt, ôn nhu hỏi lại.
Âm Cố khẽ gõ mặt bàn: "Đơn giản chuyện đi thôi, không thích thêm phiền toái."
"Hôm nay phiền toái, về sau mới có thể bớt được phiền toái. Không phải sao?" Tương Kỳ cười nói.
"Đêm qua như thế nào?"
Tương Kỳ sửng sốt, đêm qua? Ba người uống rượu, nhưng chỉ có một người say thật, cũng là người duy nhất không có tâm cơ. Mà hai người bọn họ dám đứng ở trước mặt nàng ôm nhau. Tình ý dưới ánh trăng càng đậm. Nghĩ đến đây, ngay cả Tương Kỳ nhìn quen phong nguyệt cũng hơi đỏ mặt, miễn cưỡng cười nói: "Cô và nhị tiểu thư. . ."
Âm Cố nhìn Tương Kỳ, chờ nàng nói tiếp.
"Có lẽ nàng chỉ chợt ái mộ cô thôi, " Tương Kỳ lấy lại bình tĩnh, hồi phục thần sắc ôn nhu, "mà cũng không nhất định duy nhất là cô."
Âm Cố lại không cho là đúng: "Thì tính sao. Ta đã chọn nàng nên sẽ giữ nàng."
"Nhưng nàng không giống cô, " Tương Kỳ nhẹ giọng nói, từ từ đứng dậy, "ta cũng không giống cô." Nàng khả phất tay áo, cười nói, "Ngoài ý muốn tìm được rượu ngon, nếu phu nhân biết nhất định sẽ hết sức vui mừng. Tương Kỳ phải mang về cho phu nhân ngay, nên sẽ không ở lâu."
Dứt lời, Tương Kỳ thi nhiên đi ra cửa.
Âm Cố là người ngang ngược, nhìn nàng đối đãi Hỉ Mi ra sao là biết. Cho nên trước mặt những người này không nên yếu thế, yếu thế là cổ vũ cho đối phương kiêu ngạo. Tương Kỳ buồn cười rời đi, nghĩ khi nào thì lại đến chuyến nữa. Mục đích không đạt được thì kích động Âm Cố một chút cũng tốt.
Chẳng qua Tương Kỳ không ngờ chỉ cách có một ngày, Hỉ Mi đã dẫn người đến gặp phu nhân. Xem ra họ cũng thận trọng về trưởng bối, và điều này thật sự làm cho Tương Kỳ chỉ biết cười khổ trong lòng không thôi.
Mà khi nghe Âm Cố nói xong câu đó nàng đã Âm Cố đã nhìn thấu phía sau mình là phu nhân.
Tương Kỳ thở dài. Nhị tiểu thư ơi là nhị tiểu thư, cô quá dễ dụ rồi.
Vị Ương đã biết chuyện tối hôm đó từ Tương Kỳ. Nàng cũng không nhìn muội muội ngoan ngoãn vùi đầu ngồi bên cạnh, mà là bỏ sách qua một bên, ngồi thẳng lại, cười nói: "Đối với người ngoài, Vị Ương Cung có thể sẽ ngăn cản. Nhưng cô là ân nhân của Việt gia chúng ta, lại đối đãi Hỉ Mi như tỷ muội. Vậy nên có thể đến đây mà không cần lý do."
Âm Cố hơi nhướng mày, trong lòng cũng không cưỡng lại được mà kêu một tiếng hay! Vị Ương đưa "Ân nhân" và "Tỷ muội" ra là dụng tâm kín đáo.
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng chợt căng lên. Tương Kỳ không nói gì nên dời lực chú ý đến Hỉ Mi.
Hỉ Mi bây giờ rất đáng yêu. Hai tay nắm chặt quạt tròn, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị nàng chọc thủng nữa. Nàng cũng không dám công