Sáng sớm hôm sau, nhà nông gia sớm đã lo củi lửa nấu cháo, khói bếp bay thẳng lên trời. Âm Cố và Hỉ Mi tiếp tục lên đường.
Ngày ngày trôi qua. Tháng sáu trôi qua. Tháng bảy đến, nóng bức không chịu nổi. Đến mức hai tay chập lại chà xát một chút cũng có thể tạo ra lửa. Đi ở trên đường nóng bức như vậy quả thật không ai chịu nổi.
Cũng may xe ngựa VỊ Ương chuẩn bị có mái che. Mái che có tua rủ xuống, cho nên Âm Cố ngồi đó cũng sẽ không bị mặt trời chiếu đến. Huống chi hai người đã tính toán ngày thì nghỉ ngơi, chiều mát mới lên đường nên dễ chịu hơn.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra thì còn có nhiều người khác đi trên đường. Ngày nằng nóng, điều đáng sợ nhất chính là khát nước, cho nên ven đường sẽ luôn gặp được một vài sạp trà. Vào một buổi chiều, hai người Âm Cố vừa vặn đi ngang qua một sạp trà như vậy. Sạp này có bán bánh bột lọc, người ngồi không ít.
Âm Cố đỡ Hỉ Mi xuống. Hỉ Mi lau mồ hôi trên trán, rồi lau cho Âm Cố.
Dọc theo đường đi, không biết có bao nhiêu lần Hỉ Mi nói muốn khiển xe thay Âm Cố nhưng đều bị Âm Cố bác bỏ. Sức nàng không được nhiều như Âm Cố, cho nên cũng chỉ phải thuyết phục. Huống chi cho dù thuyết phục được, Âm Cố cũng có thể làm nàng nói không nên lời. . . Cho nên, Hỉ Mi đều ở trong xe. Còn Âm Cố lại ở bên ngoài mặc cho gió nóng thổi.
Cũng may là Âm Cố trời sinh có da tốt, mấy ngày khắc nghiệt như thế cũng không thấy nàng đen đi nhiều. Bằng không Hỉ Mi sẽ không chịu.
Hai chén bánh bột lọc, bỏ thêm đường, cũng không cần khuấy lên, cứ bưng chén lên mà uống thật sự là một chuyện thập phần thoải mái và sảng khoái. Hỉ Mi uống xong liên miệng kêu tuyệt vời, gọi thêm hai chén. Ngày hè nếu không ăn cơm, thì bánh bột lọc này cũng có thể đối phó được.
Chỉ là lần này Hỉ Mi sẽ không vội vàng nữa mà là chậm rãi uống, và vừa nghe người qua đường nói chuyện phiếm.
Nhưng chuyện bọn họ đang nói tựa hồ cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Chỉ nghe một thương nhân đang lo lắng đầy mặt nói: "Hàng của ta hơi nhiều mà cũng đang gấp nữa, không thể dừng ở đây mãi được!"
"Mà sơn tặc ở đâu ra vậy? Con đường này ta thường xuyên đi mà. Trước kia cũng không có nghe nói qua bao giờ hết." Lại có người nghi hoặc nói.
Lão bản sạp trà quán là một ông lão. Ông than thở, lau chùi trên tạp dề nói: "Các vị nghe ta là không sai đâu. Trước đó ở phía đông không phải có lũ lụt sao? Nên có một đám nạn dân đã di chuyển đến đây. Nơi này cũng toàn những lão nhân như ta, khó mà an trí cho họ được. Hơn nữa có một số nhìn rất hung ác, nên chúng không được phép vào thành. Cho nên một ít người hung ác không tốt đó không còn nơi nào để đi đi vào ngọn núi phía trước."
"Chiếm núi làm vua? Quan phủ không quản à?" Lại có người cả giận nói.
"Quản cái gì chứ?!" Ông lão tiếp tục thở dài, "Nghe nói cũng chỉ có vài người, mà phải điều động người truy tìm cả một ngọn núi, hao tâm tốn sức lắm. Cho nên, quan phủ bảo là hãy đợi, rồi chẳng quản nữa. Ta nghe nói, nếu đoàn xe nhiều người thì chúng sẽ không dám cướp. Nhưng nếu có mang theo người già hay trẻ nhỏ thì phải cẩn thận hơn. Còn một hay hai người đi lẻ tẻ thì khẳng định sẽ không thoát khỏi."
"Nếu các vị càng đi về phía trước cũng có thể nhìn thấy bố cáo của quan phủ, nhưng nó chỉ là nhắc nhở không nên vào núi mà thôi." Ông lão nói tiếp.
Có người thấy hứng thú hỏi: "Lão đầu à, ông không sợ chúng không cướp được ai mà xuống núi phá sạp của ông sao?"
"Cho nên, các vị gặp may đấy! Ta không thường xuyên bán ở đây đâu. Bây giờ cũng sắp dọn rồi." Ông lão bắt đầu thu bạc, lại kiên nhẫn khuyên bảo: "Các khách quan, cô nương, mạng sống quan trọng hơn, cẩn thận một chút nhé."
Hỉ Mi nghe đến đó cảm thấy thập phần cảm kích ông lão nên ra nhiều tiền đồng hơn cho ông ta. Ông lão híp mắt cười cười, bồi thêm một câu: "Thật ra thì có một con đường ở trước núi khá là quanh co, nhưng hơn trăm dặm lận."
Mọi người vừa nghe, ai có gan lớn cũng bắt đầu do dự. Có một vài lo lắng tánh mạng và tài vật tình nguyện đi đường vòng. Vì thế ai cũng bắt đầu thảo luận.
Hỉ Mi nghe được vài câu, hỏi Âm Cố: "Chúng ta không nhất thiết phải đi qua núi đúng không? Ta thấy nên đi đường vòng với mọi người đi."
Âm Cố còn đang chậm rãi uống trà, giống như đang dùng sơn trân dị bảo vậy, làm như hoàn toàn không để lời ông lão nói ở trong lòng. Thấy Hỉ Mi hỏi đến mới chậm rãi đáp: "Chúng ta sẽ đi qua núi."
"A?" Hỉ Mi hoảng sợ, thấp giọng nói: "Cô không nghe rõ hả?! Ngọn núi đó có sơn tặc nha!"
"Ta biết." Âm Cố gật đầu.
Hỉ Mi muốn nói gì đó, chỉ nghe ông lão đứng ở bên cạnh lại nói: "Chỉ hai cô nương không thể đi vào được đâu. Dù là hán tử, mà cũng chỉ có hai người cũng không tốt."
Hỉ Mi nghe sợ nổi da gà, không khỏi nhanh bắt lấy tay Âm Cố.
Mà lúc này mấy người muốn đi qua núi đã thảo luận được một kế sách. Nếu bọn sơn tặc không dám cướp đại đội nhân mã, vậy không bằng mọi người kết bạn đồng hành đi đi.
Ông lão nghe mà lắc đầu, thấy khuyên nữa vô dụng cũng không nói thêm điều gì. Nhưng khi ông lão nhìn thấy hai cô nương như hoa như nguyệt cũng đi theo đại đội đó, mà còn ở cuối cùng thì lắc đầu lợi hại hơn.
Đoàn người lên đường, hơn hai mươi người hỏi thăm lẫn nhau. Trong đó có hai đám thương nhân bắt đầu trước. Một là thương nhân buôn vải, mang theo hai người làm, và hai xe hàng. Nghe nói con đường này từ trước đến nay thái bình, huống chi cũng chỉ là buôn bán nhỏ cho nên hắn tiết kiệm khoản thuê người bảo hộ. Một đám khác là hai người buôn muối, chủ ý kết bạn đồng hành là bọn hắn đưa ra. Bọn họ vốn không muốn nói mình làm gì, nhưng nề hà mọi người phải cùng nhau làm việc, tự nhiên phải hỏi cái hiểu được, cho nên mới cực không muốn thổ lộ ra. Cũng may tất cả mọi người chỉ là muốn qua được ngọn núi này nên cũng không ai quản bọn họ làm gì. Mà hai người này thấy có nhiều người đi chung như vậy đương nhiên vui vẻ. Còn có một nhà đang đi cùng, hơn mười người, ở trên hai chiếc xe ngựa. Tuy rằng nhiều người nhưng chỉ là phụ nhân, lão nhân và trẻ nhỏ. Ngoài ra còn có hai thư sinh, lưng đeo sọt sách, bước giầy rơm, sợ hãi theo sát.
Và đi ở cuối cùng là chiếc xe của hai người Âm Cố.
Nói đến các nàng, dù cả hai đều là nữ nhân, nhưng cũng không ai dám ra vẻ tranh giành vị trí cuối cùng. Nghe nói sơn tặc thích nhất tập kích từ phía sau. Hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều người. Âm Cố đáp với họ rằng, đám sơn tặc đó nàng không để bụng, nên không sao cả. Nhưng Hỉ Mi thì khác. Nàng nhìn qua cửa xe nhìn đội ngũ phía trước, lại nhìn sang phía sau không có một bóng người, trong lòng không yên.
Hai thư sinh đi đi một hồi cũng tụt lại phía sau cùng. Hai người này là đường huynh đệ, đọc đủ thứ thi thư, thấy đám người phía trước sợ hãi vội vàng đuối xe đi nhanh làm cho hai vị cô nương lọt ở phía sau đều căm giận bất bình. Căn cứ quân tử chi nghĩa, cho nên cố ý thả chậm cước bộ.
Âm Cố lạnh lùng nhìn hai huynh đệ tụt ra sau xe ngựa, cũng không nói gì.
Tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng đã vào núi rồi nên vẫn chưa bớt lo, đoàn người vẫn thúc ngựa chạy nhanh hơn. Sơn lộ cũng không biết mở ra khi nào, tựa hồ từ xưa đã có. Hai bên đường là rừng cây, che lấp mặt trời. Càng đi càng râm mát.
Cứ vậy mà