Mỗi một người hầu ở Cố trang đều được chọn lựa kỹ càng. Đại bộ phận là cha truyền con nối tiếp nhận công việc này, cho nên rất trung thành. Trong mắt những người thế hệ trước, bốn người con của Cố trang chủ là họ nhìn chúng lớn lên; trong mắt những người cùng thế hệ thì là chơi đùa từ nhỏ cho đến lớn, đương nhiên sẽ có cảm tình.
Vì thế mà Hỉ Mi mới có thể nhìn thấy được một màn cảm động đó, nàng hoàn toàn rung động.
Âm Cố dắt Hỉ Mi, xuyên qua ánh mắt của hơn trăm người đang kích động. Nàng phát hiện Hỉ Mi hành động cứng ngắc, trên mặt cũng dại ra. Tay nàng nắm chặt hơn tay Hỉ Mi hơn, âm thầm dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay Hỉ Mi, cùng Hỉ Mi sóng vai đi tới.
Đi qua một dàn cố ý nghênh đón Âm Cố quay về, tiếp đó là một đám nhỏ hơn Âm Cố. Nữ có nam có, thập phần cung kính hành lễ. Xưng hô cũng loạn, "Tam cô cô ", "Tam tỷ tỷ" liên tiếp.
Âm Cố thấp giọng ở bên tai Hỉ Mi giới thiệu nói: "Mấy đứa này là cháu họ của Cố gia, ở đây tập võ."
Hỉ Mi cứng ngắc gật đầu.
Địa thế Cố trang thập phần trống trải, nàng chỉ biết đi theo Âm Cố mà thôi. Phía sau cũng có không ít người đuổi theo, mặc dù không lớn tiếng nói chuyện nhưng cước bộ đồng đều, Hỉ Mi nghe cũng kinh hoảng.
Quản lý của Âm Cố giới thiệu qua vẫn theo sát, bảo trì một khoảng cách nhất định. Hắn thấp giọng phân phó gì đó. Vì thế mà thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, nhưng đều phục tùng hành lễ rồi mới đi. Lễ nghi đó là dành cho Âm Cố.
Hỉ Mi được dẫn đi lòng vòng.
Những căn phòng rơi vào mắt Hỉ Mi không những làm cho nàng giật mình mà thậm chí còn có sợ hãi.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa được thấy phòng nào mà lớn như vậy. Dài rộng chỉ sợ còn lớn hơn cả phủ của nàng ở Thanh thành. Đây chắc chắn không thể tính là phòng bình thường, cung điện chắc cũng không đủ! Hỉ Mi kinh nghi nhìn Âm Cố. Tuy rằng chưa biết chỗ hoàng đế ở đâu nhưng nghe nói chắc cũng tương tự nơi đây.
Nha hoàn đang cởi giày cho Âm Cố, sau đó nàng chỉ Hỉ Mi, nha hoàn cởi giày cho Hỉ Mi, sau đó mới lui ra.
Toàn bộ nơi đây đều làm bằng gỗ, kể cả sàn, bóng loáng, giẫm lên mát lạnh. Tuy phòng lớn, nhưng hành lang nhỏ. Ngoại trừ sa man tầng tầng lớp lớp ra thì không còn bài trí gì khác. Hỉ Mi cũng chỉ có thể luống cuống theo sát Âm Cố tiếp tục đi vào trong.
Quản lý Cố Phi đã bước vào trước, đứng chờ ở một bên. Hắn đang bưng một bộ xiêm y, tinh khiết hoàn mỹ, phía trên còn đặt một đai lưng màu xanh chỉnh tề, dây tơ đính trân châu. Nhìn thấy Âm Cố đến, Cố Phi mới khẽ cười nói: "Đây là sa y tân chế, nhưng không biết tiểu thư hai năm nay như thế nào, không biết có hợp hay không." Cố Phi dừng một lát, "Được chứ ạ?"
Âm Cố cũng không thèm để ý.
Cố Phi xoay người, bên cạnh hắn có một nha hoàn, đang bưng sa y màu đỏ: "Đây là chuẩn bị cho khách, cũng không biết lớn nhỏ, nhưng thỉnh mặc đỡ. Đến chiều sẽ có người đến may ạ."
Âm Cố gật đầu, nói với Hỉ Mi: "Chúng ta đi tắm trước."
Hỉ Mi bây giờ là làm người câm, không biết nên nói cái gì. Từ khi bước vào Cố trang, trong đầu nàng hoàn toàn rối bời. Khi vào đến đây, cả người nàng cũng vô lực, không còn suy nghĩ được điều gì.
Từng lớp sa man trước mắt được xốc lên, đằng sau lớp sa man chính là thanh trì. Không biết có con gì đang đứng giữa thanh trì, chỉ thấy có bốn viên dạ minh châu cực lớn được nạm lên nó. Từng hạt châu tròn trĩnh, được hơi nước bao trùm, trông như báu vật. Hỉ Mi ngẩng đầu, mới nhìn đến nàng vẫn còn đứng ở bên trong. Nhưng mà, hình như nóc nhà có cao quá rồi không?
Đến gần hơn, mới nhìn thấy có vài nha hoàn đang cầm bình bạc đổ cái gì đó vào trong hồ. Bọn họ thấy các nàng vào, đứng dậy thu bình bạc rồi lui ra.
"Thêm một ít dầu vừng, có thể giải tỏa một ít mỏi mệt đi đường." Cố Phi đặt sa y vào cái rổ ở bên cạnh hồ, rồi duỗi tay xuống nước, nói, "Nước đủ ấm rồi ạ." Dứt lời, có nha hoàn đến thay Âm Cố cởi áo.
Hỉ Mi né ra đứng trước nha hoàn, sau đó trừng mắt Cố Phi. Sao người này có thể vô sỉ như thế, dám nhìn Âm Cố sao!? Âm Cố cũng cảm giác được ánh mắt Hỉ Mi, phất tay:
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi."
Cố Phi gật đầu, lại do dự: "Một người ở lại hầu hạ cũng không cần ạ?"
Âm Cố nhìn hắn. Cố Phi đành phải sai người chuẩn bị khăn đầy đủ rồi lui ra: "Vậy Phi sẽ đứng ở bên ngoài, có cần gì chỉ cần gọi là được." Hắn thấy Âm Cố có vẻ rất không kiên nhẫn, xoay người đi ngay.
Mấy nha hoàn đi theo lui ra ngoài rồi, ngươi xem ta ta xem ngươi. Trong đó có một người mân mê cái miệng nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ cô nương kia là nha hoàn Tam tiểu thư mua ở bên ngoài? Vậy chẳng phải là muốn cướp vị trí chúng ta?"
Cố Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, thầm nghĩ trong lòng: Nha hoàn nào dám kêu tên đầy đủ tiểu thư? Hai người đó sợ là có quan hệ cực kỳ thân đi. Đáng tiếc, tiểu thư không cho hắn đi theo nên hắn không biết gì. Làm bây giờ hắn rất ngạc nhiên . . .
Lúc này, Âm Cố đã xõa tóc, xiêm y trên người đều bỏ. Nàng quay đầu vừa thấy, Hỉ Mi vừa đỏ bừng vừa suy nghĩ, ngơ ngác nhìn nàng.
Thân không một vật - Âm Cố chọn mi: "Sao vậy?"
Hỉ Mi chỉ chỉ Âm Cố, lại chỉ chỉ thanh trì: "Chúng ta. . . Phải cùng tắm sao?"
"Bằng không?" Âm Cố cười, đã đến gần Hỉ Mi.
Không phải chưa từng thấy cả người Âm Cố. Nhưng chỉ một lần duy nhất là ở trên giường. Lúc đó cũng chỉ nhìn từ từ, từ mặt, rồi mới xuống cổ, rồi đến xương quai xanh, rồ xuống chút nữa. . . Chứ không phải như bây giờ lập tức thu hết vào mắt. Huyết khí Hỉ Mi xông thẳng đỉnh đầu, mà nàng đang đứng ở nơi chỉ có tác dụng duy nhất là tắm rửa, cho nên xung quanh không có gì cả, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Không đợi Hỉ Mi rối rắm xong, Âm Cố đã đưa tay ra.
Thật ra, lúc nàng quyết định muốn dẫn Hỉ Mi xem toàn trang thì nhớ đến thanh trì này.
Âm Cố ôn nhu nói: "Mau tắm đi, mọi người còn chờ đấy."
Hỉ Mi bị Âm Cố bức lui hai bước, Âm Cố cũng đã rút ra châu hoa trên đầu nàng, sau đó giải khai vạt áo của nàng.
Động tác thuần thục, mặt Hỉ Mi càng đỏ hơn. Nàng nghiêng người qua một chút, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ việc đã đến nước này, đành phải tắm thôi. Huống chi trì này lớn như vậy, chắc không đến mức phải tắm cùng nhau. Nàng vừa run rẩy trút xiêm y, vừa bất an hỏi:
"Nó không sâu chứ, ta không bơi đâu."
Âm Cố nghe xong đi xuống nước trước, trầm mình xuống sau đó đứng lên, ngẩng đầu nói: "Không sâu, cô xem, chưa đến ngực."
Hỉ Mi theo bản năng cúi đầu nhìn. Chỉ thấy tóc Âm Cố di động trên mặt nước, uốn lượn. Xuống chút nữa, bọt nước lướt qua khuôn mặt, từng giọt trong suốt rơi xuống mặt nước. Vài giọt nước hai bên má cũng không lăn xuống cằm, mà rơi hẳn xuống nước. Hỉ Mi miệng khô lưỡi khô, nhìn nửa người ở trong nước, nửa người trên mặt nước. . . Hỉ Mi nhắm chặt hai mắt lại, trong tai phảng phất có tiếng phù phù. Hơn nửa ngày nàng mới kịp phản ứng, đó là tiếng thở dốc của nàng. Hỉ Mi không dám ngẩng đầu, cắn răng cởi đi chiếc yếm cuối cùng, sau đó rảo bước tiến vào trong nước.
"Nhìn từ