Tối hôm sau, Cố trang bày yến hội tẩy trần cho Âm Cố.
Yến hội có sáu bàn, ngoại trừ bàn chủ được bình phong che đi có vẻ hơi có im lặng ra, năm bàn còn lại đều thập phần náo nhiệt. Cố gia có không ít chi. Ngoại trừ những tiểu bối đều ở lại đây đi theo tộc trưởng Cố gia – cũng là trang chủ Cố trang Cố Thiên Hòa tập võ ra, thì những người lớn đều phân tán ở khắp nơi. Đa số là ngầm xử lý công việc sát thủ của Cố gia. Cho nên năm bàn đó đều là tiểu hài tử. Hơn nữa còn có một số người hầu cũng được thượng tọa nên rất náo nhiệt
Bên đây, sau bình phong, một bàn mười một người. Trước kia chỉ có mười người thôi, nhưng hôm nay xuất hiện thêm một vị trí. Khi người hầu xếp bàn lo sợ nhét cái cái ghế vào, tâm lý Hỉ Mi rất phức tạp.
Được mời đến dùng yến, vì thế Hỉ Mi mới gặp được người nhà Âm Cố. Ngày hôm qua tại phòng khách hẳn là không tính. Hỉ Mi luôn không có hảo ý nhìn cặp song sinh tỷ tỷ của Âm Cố.
Hiện tại, là trạng huống gì?
Hỉ Mi cẩn thận nhập tòa. Bên cạnh nàng là Âm Cố. Mà bên cạnh Âm Cố là Cố Phi.
Người hầu tùy thân cũng có thể nhập tòa? Hỉ Mi hồ nghi. Sau đó nghe Âm Cố giới thiệu cho nàng theo thứ tự.
Vị nam nhân trung niên mày rậm mắt to, thần tình dữ tợn lại cười đến híp mắt chính là phụ thân Âm Cố? Hỉ Mi vội vàng đứng dậy hành lễ, lại chẳng biết tại sao lại ngồi xuống không được. Chỉ thấy nam nhân trung niên đó ra tay miễn lễ cho nàng.
A, phụ nhân nhỏ xinh bên cạnh nam nhân trung niên đó chính là mẫu thân Âm Cố? Hỉ Mi nhìn nhanh nữ nhi Cố gia. Khó trách đều như hoa như ngọc, hóa ra là giống mẫu thân. Hỉ Mi lại hành lễ. Sau đó nghe được giọng nói mềm mại của chủ mẫu Cố gia như cánh bướm nhỏ nhẹ nói không cần.
Kế tiếp chính là tỷ muội song sinh. Tỷ tỷ Cố Triều Triều, lãnh đạm có thể so với Âm Cố. Người hầu tùy thân của nàng gọi là Cố Tiều, ngồi bên cạnh Cố Triều Triều, vẻ mặt đờ đẫn. Tiếp đó đó là người đả thương Âm Cố hộc máu - muội muội Cố Tịch Tịch. Hai tỷ muội này có một sự phân biệt, tuy dáng dấp nhất trí giống nhau nhưng tính tình kém khá xa. Cố Tịch Tịch mỉm cười nhìn chằm chằm Hỉ Mi, khiến Hỉ Mi thấy thế nào cũng không có ý tốt. Bên cạnh Cố Tịch Tịch cũng là người hầu tùy thân của nàng, gọi là Cố Lạc, một nam nhân mặt mày thanh tú.
Cuối cùng, đó là đệ đệ Âm Cố.
Cố Hùng Hùng? Hỉ Mi cố nén cười. Người này lớn lên giống phụ thân hắn, lưng hùm vai gấu, ngồi đối diện Hỉ Mi. Bên cạnh Cố Hùng Hùng là một cô nương, dáng vẻ như liễu làn da như ngọc, gọi là Cố Y.
Xã giao hết một vòng người, Hỉ Mi hơi choáng. Quy củ Cố gia nàng không hiểu lắm, nhưng thấy bọn họ ngồi như vậy ngược lại giống như người một nhà đoàn viên. Mà người thứ mười một lại có vẻ cô đơn vạn phần.
Âm Cố giới thiệu mọi người xong, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Vị này là Việt Hỉ Mi, nàng. . ."
"Nàng là khách nhân!" Cố trang chủ cắt lời Âm Cố. "Trước đó Tịch Tịch không hiểu chuyện, thất lễ với khách. Nên phạt rượu."
"Phạt rượu?" Cố Tịch Tịch không nghĩ đến mình chính là người đầu tiên, chu môi đỏ của mình, đưa chén rượu đến bên miệng Cố Lạc, "Ngươi thay ta uống." Cố Lạc cười nâng chén, đem rượu uống ngay. Mà Cố Tịch Tịch một bên đưa rượu, một bên đảo mắt qua Hỉ Mi, "Ta hay hắn uống không có gì khác nhau."
Ngoại trừ Hỉ Mi ra, mọi người còn lại đều thừa nhận. Mà Hỉ Mi cũng không dám lên tiếng.
Tiếp đó, Cố trang chủ đứng dậy nâng chén, lớn tiếng nói: "Hôm nay Tam tiểu thư về nhà, mọi người tận tình ăn uống, ngày mai được miễn luyện tập."
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng bọn nhỏ hoan hô. Cũng không biết là chúc mừng Tam tiểu thư về nhà, hay bởi vì ngày mai được miễn luyện tập.
Âm Cố từ từ uống rượu của mình, sau đó lạnh lùng nhìn.
Một bàn rất nhiệt tình. Ngay cả Hỉ Mi cũng cảm giác được. Còn bắt đầu kính rượu, phụ thân nàng còn vỗ ngực nói Tam nhi mang khách nhân tới thì chính là khách nhân Cố gia linh tinh. Nàng nhìn một đám, ai ai cũng ngôn ngữ thân thiết; biểu tình thành khẩn, cảm động đến Hỉ Mi từng chén đón từng chén. Rất nhanh đã xong một vòng. Âm Cố nhìn đến đệ đệ ngồi đối diện cũng đứng lên, nàng nhìn Cố Tứ.
Cố Tứ đứng lên, không chịu được cái nhìn của Tam tỷ mà không khỏi run rẩy. Cố gia đa số đều là kẻ điên, hắn không sợ kẻ điên, mà chỉ sợ người bình thườn nhất - Tam tỷ. Rượu ở trong tay không kính không được; phụ thân mẫu thân đại tỷ nhị tỷ đều trông mong nhìn hắn, trong lòng Cố Tứ lạnh buốt. Người hầu tùy thân Cố Tứ, Cố Y đứng lên, cực kỳ tự nhiên tiếp nhận rượu trong tay Cố Tứ, nâng chén với Hỉ Mi: "Thỉnh."
Cố Tứ cảm kích nhìn Cố Y.
Âm Cố khẽ hừ một tiếng, Cố Tứ cười ngồi xuống, trên mặt lại có vẻ chẳng phải tự tại.
Rượu qua một vòng, sắc mặt Hỉ Mi đã có vẻ say, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh. Rượu Cố gia không mạnh bằng rượu ở Thanh thành, nàng cảm thấy mình có thể ứng phó được. Hơn nữa lo lắng lúc nãy tựa hồ dư thừa, Cố gia đối đãi nàng thân thiết, dần dần cũng có chút sáp nhập.
Sau rượu là dùng bữa. Cố trang ở ven biển, sơn trân không đủ, nhưng hải vị là mười phần. Các món trên bàn hiện tại cơ hồ Hỉ Mi mới thấy lần đầu. Cái người đả thương Âm Cố hộc máu - Cố Tịch Tịch chủ động gắp một miếng thịt cua cho nàng, lại giải thích vài câu cua này sống ở đâu, như thế nào lên bờ, vân vân. Tuy Hỉ Mi ngồi nghe, nhưng luôn cảnh giác kẻ "đả thương Âm Cố hộc máu - Cố Tịch Tịch".
Hỉ Mi ăn hầu hết các món hải sản trên bàn, nàng cảm thấy rất ngon, khó có được một bữa như vậy, nàng dừng đũa, cầm khăn người hầu đưa tới lau miệng.
Lúc này, Cố trang chủ đột nhiên nói chuyện .
"Đúng rồi, Tam nhi, con ra ngoài hơn hai năm, lại chủ động tránh tin tức chúng ta, cho nên có chuyện con không biết."
Âm Cố giương mắt, im lặng chờ đợi, trực giác nói cho nàng biết lời phụ thân sắp sửa nói tuyệt đối không phải chuyện tốt. Bởi vì cả bàn đều an tĩnh lại trong nháy mắt.
"Đại tỷ con và Cố Tiều, đã đính hôn năm ngoái." Cố trang chủ chỉ đại nữ nhi, tất cả mọi người nhìn qua đi.
Cố Triều Triều như không nghe đến, đang gắp miếng cá cho Cố Tiều, nói: "Ăn."
"Ngon." Cố Tiều đáp. Miếng cá vào miệng.
Cố Triều Triều nhìn đĩa rong biển xa nhất: "Muốn."
Cố Tiều đứng dậy gắp rong biển cho Cố Triều Triều: "Có."
"Rượu." Đây là Cố Triều Triều bưng chén rượu.
"Cạn." Đây là Cố Tiều cùng nàng chạm cốc.
. . .
Cái gì gọi là tích tự như kim? Cố Triều Triều là người không nói nhiều, cho nên lúc chọn người tùy thân, nàng đã chọn trầm mặc ít lời nhất - Cố Tiều.
Hai người không thích nói chuyện thì lúc tương thân tương ái là cái dạng gì? Chỉ cần nhìn cái cảnh trước mắt này đã buồn nôn rồi. Cố gia đều bắt đầu lạnh run, ngay cả Âm Cố cũng không ngoại lệ.
Duy độc ngoại lệ chính là Hỉ Mi. Nàng không có chú ý hai người này là một chữ đáp một chữ, mà là quan sát hai người ăn ý với nhau. Tỷ như Cố Triều Triều nhìn đi đâu, nhiều đĩa như vậy mà người tùy thân của nàng cũng sẽ không nhầm lẫn...
Ăn ý như vậy là đã tu luyện bao nhiêu năm? Hỉ Mi có chút hâm mộ. Bởi vì nàng và Âm Cố mới quen biết không đến một năm ngắn ngủn thì làm sao có thể tu được như vậy. Quan sát Cố đại tỷ và người tùy thân của nàng, Hỉ Mi chú ý luôn những người còn lại. Quả nhiên, Cố Tịch Tịch và Cố Lạc cũng vô cùng thân thiết. Cố Tịch Tịch thoạt nhìn nhỏ hơn so với Cố Tứ, mà ngay cả Âm Cố cũng thành thục hơn nên Cố Tịch Tịch luôn có tính trẻ con. Mà Cố Lạc cũng là mọi cách che chở, e sợ nàng ăn không ngon. Bên kia Cố Tứ, bên cạnh hắn là tiểu mỹ nhân tùy thân nhỏ xinh, tự nhiên cũng là thích thú. Mà bên cạnh. . .
Cố Phi, nhận nhiệm vụ gắp đũa cho Âm Cố, luôn theo ánh mắt Âm Cố gắp thức ăn cho nàng, hơn nữa, cũng không nhiều lời, tựa hồ trầm mặc hơn so với Cố Tiều.
Một bàn cơm, Hỉ Mi không còn