La Tú nghe Ngô Đệ nói xong thì tức giận, nhưng lại bị Ngô Đệ dùng mắt ra hiệu cho hai phụ nhân cao lớn ý cười đầy mặt mời trở về phòng. Chẳng những như thế, từ đó về sau nàng xem như là bị giam cầm. Một ngày ba bữa cơm có người đưa đến, không cho nàng ra khỏi phòng. Mặc dù La Tú có sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn suy đoán Cố gia lại muốn làm gì. Nàng biết muốn giết người tại trên thuyền này, thi cốt cũng không còn là điều dễ dàng. Nàng không có ai trợ giúp, nên chỉ có thể tạm thời im lặng chịu đựng. Mấy ngày liên tiếp, La Tú không có xuất hiện, mà những người thường ngày có vẻ thân thiện với nàng lại không mảy may cảm giác được. Thậm chí hỏi một tiếng cũng không có. Ở điểm này, giống như biển đầu mùa xuân, lãnh khốc không cảm tình.
Đột nhiên cách vách không có động tĩnh gì, mới đầu Hỉ Mi không có để ý, nàng chỉ cho là La Tú ồn ào lâu như vậy cuối cùng cũng biết mệt.
Vài ngày sau, Ngô Đệ đi vào phòng La Tú. La Tú tái nhợt, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không nói chuyện rời thuyền cho Việt Hỉ Mi biết, hãy thả ta ra ngoài hít thở không khí."
Ngô Đệ hiểu nữ nhân này rất thông minh, nhún vai nói: "Ngay tại đêm nay."
La Tú ngồi, chợt cười lên: "Ta vẫn không biết vì sao Cố gia để chúng ta ở trên thuyền lâu như vậy. Lâu đến mức ta nghĩ cả đời này cũng sẽ không xuống thuyền lần nữa. Hiện tại xem ra, đây không phải điểm cuối cùng. Các ngươi còn muốn đưa Hỉ Mi đến nơi xa hơn." La Tú xoa vai, "Ta cũng vậy, hận không thể cách nàng ta càng xa càng tốt. Tuy mục đích không đồng nhất, nhưng ta và Cố gia các ngươi có cùng chí hướng, cho nên, hãy để ta tái kiến nàng lần cuối."
"Có thể, " Ngô Đệ gật đầu, "chỉ là nhớ kỹ lời ngươi nói. Bằng không, biến người thành thức ăn cho cá không phải ta chưa làm qua."
"Ngươi sẽ không." La Tú chậm rãi lắc đầu, mắt lóe sáng, "Các ngươi giữ ta lại là còn chỗ hữu dụng. Ta cũng rất muốn biết, người chờ ta ở trên bờ là ai."
"Ước chừng là người ngươi không muốn gặp." Ngô Đệ cười.
Trong lòng La Tú vừa động, đột nhiên hiểu được. Trong lòng nàng nhất thời thập phần phức tạp. Mấy năm nay, có một cái tên của một người vẫn đặt ở trong lòng của nàng. Mà nó cũng như lò lửa, khiến cuộc sống của nàng khó khăn hơn. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, đột nhiên nàng cũng muốn nhìn một chút, Cố Âm Âm hiện tại trông như thế nào. Nếu biết mình phải làm gì, trong lòng La Tú thở phào. Nàng đứng lên, cẩn thận nhìn lại áo mình, vuốt mấy nếp uốn xuống.
Hỉ Mi nhìn thấy La Tú đi vào thì sửng sốt. Nàng đang ôm Tiểu Ly Ly dỗ nó ngủ, cho nên nhẹ giọng nói: "Muốn cãi nhau à?"
La Tú không nói chuyện. Ngoài cửa, nhũ mẫu đi vào, bế Tiểu Ly Ly đi ra ngoài. Hỉ Mi giật mình, thấy thần sắc La Tú phức tạp, trong lòng cảm thấy khác thường.
Ngô Đệ ở ngoài đóng cửa lại, trước khi đi mỉm cười với Hỉ Mi.
"Ta nói, " Đột nhiên La Tú mở miệng, giọng bình thản, "ta thấy hắn coi trọng ngươi, chỉ sợ là muốn giữ ngươi lại ở đây làm thuyền chủ phu nhân đấy. Vừa lúc có đứa nhỏ kia, thật giống một nhà ba người hạnh phúc, mà ngươi sao còn tâm tâm niệm niệm Cố Âm Âm làm chi."
Hỉ Mi cũng không giận, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay hơi tê vì bế đứa nhỏ: "Ngươi lại nổi thần kinh? Ngươi thích người ta thì cứ thích đi, ở đây ghen tuông với làm cái gì."
La Tú cứng lại. Hít sâu vài hơi. Kéo ghế ngồi đối diện Hỉ Mi, lạnh lùng nói: "Ngươi luôn muốn ta quên ân oán với Âm Cố đúng không?"
"Đương nhiên, " Hỉ Mi gật đầu, "oán oán cùng báo đến khi nào."
"Ngươi cho ngươi là Bồ Tát?" La Tú cười đến thập phần cổ quái, tiện đà bình phục gương lại mặt bình tĩnh, "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ mặt nạ kia không?"
Hỉ Mi ngơ ngẩn, có chút mất tự nhiên: "Ngươi nói nó làm gì?"
"Mặt nạ đó là của ta." Mặt mày La Tú giãn ra. Mặc dù trong mắt Ngô Đệ hắn xem nàng như bà già, nhưng vẫn ôn nhu với nữ nhân, chẳng sợ đó là giả. "Bởi vì Cố Âm Âm giết tình nhân của ta, cho nên ta tìm nàng báo thù. Bất hạnh là khiến ngươi sinh non." La Tú nhìn Hỉ Mi từ từ trợn to đôi mắt, "Ngươi muốn cởi bỏ cừu hận của ta và nàng, nhưng ta cùng với ngươi cũng có thù giết con, cái này, chỉ sợ là ngươi cũng không biết đi?"
Hỉ Mi đứng phắt lên, ngực kịch liệt phập phồng. Nàng từ trên cao nhìn xuống La Tú, tay dần lạnh lẽo .
Ánh mắt này tựa hồ là nguồn sống của La Tú, nàng hưởng thụ mà cười, rồi mới hỏi: "Như thế nào, ngươi hận ta? Không phải... oán oán cùng báo đến khi nào nữa à?"
Hỉ Mi cau mày trừng mắt nhìn La Tú, hồi lâu mới nói: "Vì sao. Đột nhiên nhắc tới?"
"Chọc ngươi đủ lâu, " La Tú chán ghét phất tay, "không quen nhìn ngươi giả dạng Bồ Tát."
"Ta nào có Bồ Tát, " Hỉ Mi không khỏi cả giận nói, "rõ ràng chính ngươi xấu xa..."
"Cho nên ta muốn nói cho ngươi biết." Bỗng La Tú ngắt lời, "Nếu ngươi nhớ rõ đứa con đã chết của mình, thì xin mời đừng quên nỗi hận đó với ta." La Tú nở nụ cười, "Vậy ngươi sẽ nhớ kỹ cảm thụ của ta đối với Cố Âm Âm."
"Nếu có một ngày ta chết trong tay Cố Âm Âm, ngươi biết, kỳ thật ngươi cũng không thể quên được bởi vì Cố Âm Âm mà ta mới giết con của ngươi."
La Tú nói xong những lời này, thi nhiên đứng dậy ra khỏi phòng Hỉ Mi. La Tú đứng ở mạn thuyền, rất xa vẫn chưa nhìn thấy bờ mà trong lòng La Tú đã vội vã. Hoặc là trường kỳ ở trên này đã loại bỏ tính nhẫn nại của nàng. Nàng khẩn cấp muốn gặp Cố Âm Âm.
Đêm khuya, thuyền đến gần bờ. Nhưng xung quanh rất im ắng, có vài ánh lửa, biểu hiện ở trên bờ đã có người tiếp ứng.
La Tú khoác áo trùm đầu, Ngô Đệ tự mình đưa nàng lên bờ. Sau đó La Tú lại trơ mắt nhìn Ngô Đệ trở về thuyền. Nhìn con quái vật to lớn thu buồm thuần thục chậm rãi quay đầu rời xa, La Tú mơ hồ đoán ra, trong đêm khuya, chiến thuyền lớn này giống như vụng trộm cẩn thận cập bờ. Sau đó, trước hừng đông, lại dời đi đến nơi không thể nhìn thấy bờ.
Nhiều tháng như vậy, người trên thuyền này có bao nhiêu kỹ năng tốt để phối hợp cùng rèn luyện hàng ngày mới có thể khiến các nàng không hề nghe ra tin tức nào? Nghĩ vậy một chút, La Tú chợt mất đi ý niệm phản kháng trong đầu, mặc người trên bờ đưa nàng vào thành.
Ban đêm cửa thành đều đóng, nhưng mà đây là người Cố gia, bản lĩnh mỗi người rất cao. La Tú chỉ hơi hoa mắt thì đã bị lôi lên tường, trở mình bay qua tường cao.
Ở trên thuyền tròng trành mấy tháng, La Tú vẫn chưa thích ứng được mặt đất bằng phẳng, cho nên hoàn toàn mê man đưa vào một khách điếm. Mà nơi này đã có phòng cho nàng. Đãi ngộ không tồi.
Người đưa La Tú cũng không nói câu nào, đưa La Tú vào phòng cũng không gây ra thêm động tĩnh nào nữa. La Tú đi mở cửa sổ, quả nhiên bên ngoài bị canh giữ chặt chẽ. Xem ra, chỉ có thể chờ trời sáng...
Hừng đông, trong phòng rất im lặng, nhưng ngoài cửa lại rất ầm ĩ. La Tú hít vào hơi thật sâu, cơ hồ có lệ rơi vì xúc động. Tiểu nhị quát tháo từng tiếng từng tiếng to hơn rất quen thuộc.