Đoan ngọ vừa dứt thì cũng vào mùa hè. Nóng bức vài ngày thì một cơn mưa rơi xuống làm nơi nơi ướt sũng. Thời tiết thay đổi là chuyện thường, nó càng ngày càng nóng mặc dù là mưa trước đó.
Ban đêm lại có mưa, sấm chớp đùng đùng rọi sáng cả bầu trời đêm làm người ta sợ hãi rút hết vào chăn.
Ly Ly vừa mới ngủ bị tiếng sét làm giật mình khóc. Hai người lớn đã ngủ vội dậy dỗ nó. Do đây là lần đầu tiên nghe được tiếng sét lớn như vậy ở thành Phù Dung, Ly Ly ôm Hỉ Mi không buông tay, không muốn rời xa nàng. Hỉ Mi bất đắc dĩ, đành phải ôm nó lại giường lớn.
Âm Cố đi đóng cửa sổ bị gió giật, dựa cửa nhìn gió táp nhất thời không còn buồn ngủ, nàng đứng đó bắt đầu hưởng thụ.
"Âm Cố, không ngủ hả?" Tiếng Hỉ Mi truyền ra từ bình phong.
"Nàng dỗ Ly Nhi đi." Âm Cố đáp.
Hỉ Mi tò mò, đi đến bình phòng nhìn Âm Cố, nhưng lại thấy một luồng sét xa xa ở ngoài xoẹt lên, ánh sáng chiếu vào mặt Âm Cố dọa nàng nhảy dựng, nàng vội đến kéo Âm Cố:
"Thật đáng sợ, đứng đó làm gì chứ."
"Xa lắm mà, sợ cái gì." Âm Cố ôm Hỉ Mi cười nói.
"Lúc ở biển cũng có thấy, nó bổ thẳng xuống biển còn không đáng sợ hả."
"Sợ thì ngủ trước đi." Âm Cố ở ngoài cửa sổ nhìn thấy gì có điều thú vị, khẽ cười, khép hờ cửa sổ, thúc giục Hỉ Mi nói, "Coi chừng nó trở mình lăn xuống giường bây giờ."
Hỉ Mi đành phải đi vào, nhẹ nhàng hát ru Ly Ly ngủ. Tiếng ru giữa tiếng sét cực kỳ khác biệt. Lúc ánh chớp chợt nhá, Âm Cố nhìn qua khe cửa sổ thấy ở trên tường đột nhiên xuất hiện một thân ảnh lén lút, nàng vừa nghe tiếng sét cùng tiếng Hỉ Mi mà cảm thấy có chút tinh thần. Nàng đóng cửa sổ lại đến bên giường, nhìn thấy Ly Ly đã ngủ chiếm gần hết cái giường.
Âm Cố thấy Hỉ Mi cố chỉnh lại tư thế ngủ của Ly Ly, nhưng mà Ly Ly đang bất an hại Hỉ Mi không dám dùng sức. Hỉ Mi vốn là muốn để Ly Ly ngủ ở giữa, nàng cùng Âm Cố một trong một ngoài trông nom, ai mà ngờ lại thành như vậy.
Âm Cố ngăn Hỉ Mi lại. Đêm gió lạnh tuyệt vời như vầy, đi bắt tiểu tặc đến nhầm nơi rồi đốt đèn đọc sách cũng không tệ. Vì thế Âm Cố mặc xiêm y, cột đại tóc bước đi. Trước khi đi nàng phải hôn Hỉ Mi, có lẽ đêm này Hỉ Mi cũng sẽ ngủ không ngon.
Bên ngoài vẫn là mưa sa gió giật, Âm Cố mở cửa đi ra. Sợ gió thổi văng cửa nữa, nàng cẩn thận khóa lại rồi mới xoay người.
Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ trầm đấy áp lực vang lên sau tiếng sấm.
"Không được nhúc nhích!"
Kèm theo một mũi dao sắc nhọn kè thắt lưng Âm Cố.
Âm Cố chậm rãi buông tay khóa cửa, chìa khóa đung đưa trong tay nàng.
"Đi vào!"
Giọng nói thúc giục.
Âm Cố liền cân nhắc: động tác xem ra khá nhanh. Giọng nói nghe giống khẩu âm của bản địa, lại hoàn toàn không có chân khí. Rốt cuộc là can đảm, hay dựa vào giông tố để che lấp động tĩnh đây.
Đi vào sẽ quấy nhiễu đến Hỉ Mi cùng Ly Ly, làm sao Âm Cố nghe lời y nói được.
Người nọ không chờ được thêm nữa, đâm Âm Cố một chút: "Còn không mau mở cửa!"
Âm Cố giơ tay giả như mở khóa, lại không mở được, đứng cắm chìa cả nửa ngày. Người phía sau đợi một chút đã bị mưa ướt hết cả lưng, lạnh đến run. Thấy nữ nhân này bị dọa đến mở cửa cũng không được mà nóng nảy, y định đạp cửa. Chỉ là trong nháy mắt y định giơ chân thì tia chớp chiếu sáng toàn bầu trời đêm, một bàn tay mềm mại vô ảnh, lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng nắm cổ của y, khiến cổ y tê liệt, làm y trợn to hai mắt.
Y không thể tin, y... y thấy nàng... đang cười...
Dao trên tay y y cũng không còn sức cầm nữa, mặt đỏ tím, vừa muốn rên ra tiếng thì thấy nàng này nheo mắt lại, như cảnh cáo nếu y lên tiếng thì y sẽ gảy cổ...
Con dao bị cướp đi như thế nào y không biết, trước mắt y tối sầm, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng đứt đoạn. Khi y hơi chút tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng; trên bàn có nến, ánh lửa toát ra nhìn rất đẹp.
Y tựa vào ghế, hai tay như nhặt được chí bảo vuốt cổ của mình, sau đó khó nhọc thở phì phò nhìn nữ nhân đứng đối diện đưa lưng về phía y.
Y gọi là lão Tam, không phải vì đứng thứ ba trong nhà mà là vì cái nghề này làm cho y luyện ra một đôi tay nhanh nhẹn, như sinh ra chỉ để làm ăn trộm cho nên mới có tục danh đó.
Lão Tam là kẻ trộm có chút danh tiếng ở thành Phù Dung, cộng thêm vóc người nhanh nhẹn như hầu tinh nghiễm nhiên thích hợp đi làm trộm. Bởi vì khả năng ăn trộm vào ban đêm chưa từng thất thủ nên đó cũng là điều đắc ý nhất của y. Có một ngày y không làm gì đi dạo, đi đến con phố này. Khi đi qua một hộ thì y nghe bên trong có một giọng nói trong trẻo nói "2200 thì tính cái gì, ta hiện tại xoay người cũng có thể lấy ra nữa." Thì phi thường kinh ngạc.
May mắn là y chuyên làm việc ban đêm, còn việc khác thì không có khả năng. Với thị lực thính lực được luyện tập tốt, y không thể bỏ qua món hời như thế này.
Tuy rằng nghe lỏm được như thế, nhưng lão Tam thật không tùy tiện. Y cẩn thận quan sát một thời gian. Từ từ thám thính, y càng vui sướng hơn vì y chắc rằng trời đã cho y một miếng bánh thiệt ngon.
Thì ra y phát hiện nhà này không có nam nhân, mà chỉ có hai nữ nhân và một đứa bé. Quan hệ hai người như thế nào y không biết, cái này không quan trọng, quan trọng là... Không có nam nhân thì bớt đi rất nhiều phiền toái! Cho dù chạy trốn hay giết người diệt khẩu cũng dễ dàng hơn. Theo như sự quan sát của y, đứa bé đó chưa bao giờ thấy nó dùng đồ không tốt; ăn mặc rất chỉnh tề, một tiểu công tử xinh đẹp hẳn hoi. Vì thế y nghĩ những lời ngày đó nghe được là sự thật.
Tính toán ra sao, lão Tam vẫn hết sức cẩn thận. Y đợi thêm mấy ngày, chắc chắn rằng mình quan sát không lầm, y mới đốt hương ở nhà, chọn ngày lành làm việc.
Nói đến cũng trùng hợp, trúng ngày mưa to. Tuy có phiền toái nhưng tiện hơn, ít nhất sẽ không bị vài động tĩnh nhỏ quấy nhiễu đến; 2200 sẽ dễ tìm hơn.
Chỉ là lão Tam không ngờ vừa trở mình vào tường