Qua mấy ngày, đã tới thời gian Hạng Thanh Xuân rời kinh.
Lần này Hạng Thanh Xuân phụng hoàng mệnh đi Giang Nam làm việc, nhưng giản lượt tất cả, chỉ dẫn theo một tên sai vặt và hai thị vệ, trực tiếp cưỡi ngựa xuôi nam.
Hạng Thanh Xuân vừa tới cửa thành, liền thấy ánh sáng rực rỡ của ánh bình minh, thiếu niên ngồi trên tuấn mã trước cửa thành, ánh minh rực rỡ làm nổi bật lên thần thái người kia, càng phát ra hấp dẫn, trong lòng hơi kinh hãi, trên mặt không khỏi lộ ra vui vẻ. Nhưng nụ cười kia chỉ như phù dung chóng nở sớm tàn, rất nhanh liền thu liễm lại, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn nàng. Chỉ mấy ngày không thấy, thế mà cảm giác nàng có chút khác, khiến lòng hắn hơi cảm thấy bất an.
Thời điểm bọn họ đến, Ôn Ngạn Bình tinh mắt đã sớm thấy, lập tức xoay người nhảy xuống, chạy đến trước mặt họ.
"Đệ ở đây làm gì, đã khỏe rồi sao?"
Sắc mặt Ôn Ngạn Bình cứng ngắc, trong lòng thầm mắng Hồ ly tinh thật không có mắt, chung quy vẫn nhắc nàng sự tình hung tàn kia. Nhưng nghĩ đến chỉ là hắn quan tâm mình thôi, ra vẻ vô tình nói: "Sớm khỏe rồi. Hồ ly tinh, đệ tới tiễn huynh, vui không?"
Đương nhiên là vui! Nếu có thể dẫn nàng theo đi Giang Nam, đem nàng buộc bên người lúc nào cũng thấy, hắn càng vui hơn. Chẳng qua loại lời này xé rách miệng cũng không nói, miễn cho nàng đắc ý quá mức.
"Hồ ly tinh, thuận buồm xuôi gió, nếu có phong cảnh đẹp hay món ăn ngon gì nhớ viết thư kể cho đệ biết nha, còn có lộ trình cũng nói rõ một chút..."
"Ta nghĩ có phải đệ lầm hay không, ta không phải đi du ngoạn đâu." Hạng Thanh Xuân chậm rãi cắt đứt lời nàng, cảm giác, cảm thấy hành động này của nàng có thâm ý, nàng không phải dân mù đường, tại sao cả lộ trình cũng muốn biết rõ? Chẳng lẽ..."Được rồi, ta phải đi, hi vọng lúc trở về, đệ đã ngoan ngoãn, không làm ra chuyện ngốc gì."
Ôn Ngạn Bình nhanh chóng bị lời nói cay nghiệt của hắn làm tức giận nhảy nhảy về phía trước, "Tại sao đệ lại làm chuyện điên rồ? Đệ không ngốc!"
Hạng Thanh Xuân hất cầm lên, ha ha hai tiếng đáp lại, cười đến Ôn Ngạn Bình muốn đánh sưng cái mặt hồ ly kia lên.
Tuy rằng trong lòng rất không muốn, Hạng Thanh Xuân cũng hiểu rõ không thể nào dẫn nàng đi theo, gảy gảy lòng bàn tay, cuối cùng nhẫn nại dục vọng muốn đụng chạm nàng, vỗ vỗ đầu nàng, dẫn người hầu rời đi.
Mãi đến khi thân ảnh Hạng Thanh Xuân biến mất trên quang đạo bên ngoài cửa thành, Ôn Ngạn Bình mới thu hồi tầm mắt, dắt ngựa chậm rãi trở về.
***
Hạng Thanh Xuân rời đi vài ngày, Ôn Ngạn Bình rất không quen, đặc biệt không có lý do chạy ra ngoài, lúc bị bắt ở trong phòng học thêu thùa, trong lòng cực kỳ đau khổ, nhớ đến Hạng Thanh Xuân, ít nhất có Hạng Thanh Xuân ở đây, Ôn Lương sẽ không bắt nàng ở trong phòng, chỉ cần nàng muốn ra ngoài tìm Hạng Thanh Xuân, bình thường sẽ không ngăn cản.
Dùng kim thêu chọc xuống, cuối cùng Ôn Ngạn Bình bạo phát, đem kim trực tiếp bẻ gãy thành đoạn, hất khung thêu, trước khi đám ma ma kịp phản ứng, nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Đám ma ma: Ôn đại nhân, cô nương này cần dạy dỗ một lần nữa.
Ôn Ngạn Bình vốn chạy tới nhà chính, đến thư phòng tìm Như Thúy cô nương đang giải quyết sự vụ trong phủ, còn có tiểu bánh bao ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên cạnh Như Thúy cô nương, nhìn tiểu cô nương im lặng ngồi chỗ kia, thanh tú tao nhã cầm kim thêu một đôi hồ điệp đùa giỡn hoa mẫu đơn trên khung, Ôn Ngạn Bình bị đả kích.
Ngay cả tiểu cô nương sáu tuổi nàng cũng không sánh bằng....
Nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không hổ là muội muội nàng, rất lợi hại ~o(O v O)o~
Đại khái nét mặt của nàng quá nhộn nhạo, tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn, nghiêng nghiêng đầu, mềm nhũn kêu một tiếng: "Đại ca~~"
Ai nha, không được, thật sự là quá khiến người ta phải yêu mếm rồi!
Ôn Ngạn Bình không chịu nổi, một bước tiến lên ôm tiểu muội muội ôm vào trong ngực, hôn rồi lại hôn, thẳng đến khi khuôn mặt tiểu cô nương đỏ hồng, ánh mắt hiện ra hơi nước, mới ngồi xuống bên cạnh Như Thúy, đặt tiểu muội muội trên đầu gối.
Như Thúy cười híp mắt nhìn các nàng đùa giỡn, buông quyển sách xuống nhấp một ngụm trà, hỏi: "Sao lại tới đây? Thêu hoa nhỏ xong rồi sao?"
Ôn Ngạn Bình chột dạ nhìn nàng, nếu nghiêm chỉnh nói mình bẻ gãy kim xốc khung thêu vứt bỏ đám ma ma nhảy qua cửa sổ chạy -- Tuyệt đối sẽ bị cười nhạo!
Thấy bộ dáng này, không cần nói cũng biết tiểu cô nương đã gây ra chuyện tàn bạo gì rồi. Như Thúy thật không có quở trách, đưa tay sờ sờ đầu nàng: "Sao thế? Có phải Hạng công tử không có ở đây, không ai chơi với con nên không vui?"
Nếu không phải trong lòng vẫn ôm muội muội, quả thật Ôn Ngạn Bình muốn nhảy lên kháng nghị, "Không phải, Hồ ly tinh không có ở đây, con rất vui đấy!" Sau đó có chút buồn bực mà nhìn nàng: "Các người tại sao cứ một cái hai cái đều nói đến Hồ ly tinh? Hồ ly tinh là người lớn như thế, còn có chuyện mình muốn làm, con mới không thèm hắn chơi với con đâu, con cũng không phải đứa nhỏ, không cần người chơi cùng."
Nụ cười trên mặt Như Thúy càng sâu, ngoài miệng đáp: "Được rồi, con không thèm có hắn, chính là bản thân hắn yêu thích Ngạn Bình nhà chúng ta."
"Tức nhiên!" Ưỡn ngực, không tự giác kiêu ngạo nói. Nhưng sau khi kiêu ngạo xong, Ôn Ngạn Bình không khỏi rối rắm, đến cùng nàng làm cái gì nha? Sao lại có cảm giác kỳ quái nhỉ?
Thu hết biểu cảm của nàng vào mắt, Như Thúy cô nương bỗng thấy yên tâm.
Vốn nàng vẫn lo tiểu cô nương vì lúc nhỏ trải qua chuyện không tốt, đối với tương lai sinh ra ám ảnh trong lòng, sớm muộn có một ngày sẽ rời xa bọn họ lang thang chân trời góc bể không về, phí thời gian suốt đời. Mà bây giờ nha, cuối cùng cũng có người như thế xuất hiện, mặc dù bây giờ còn không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng nhớ lại từ nhỏ đến lớn bọn hắn ở chung, rốt cuộc Như Thúy cô nương cũng nghĩ ra một chút mập mờ, mượn lời Túc vương phi mà nói, chỗ này có gian - tình.
Kỳ thật Như Thúy cô nương không nhạy cảm như thế, hoàn toàn là do Ôn đại nhân thấy nàng tự tìm phiền não, mới nhịn không được chỉ điểm. Lúc biết rõ Ôn đại nhân có ý đồ đem Ôn Ngạn Bình gả cho Hạng Thanh Xuân, Như Thúy trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn chưa bao giờ đem hai người này liên hệ lại với nhau, sau đó nhớ lại chuyện cũ, mới phát hiện được chút quỷ dị, Tuy rằng Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân càng đấu càng hăng, nhưng thật ra tình cảm giữa hai người là
tốt nhất, hơn nữa vô luận Hạng Thanh Xuân biểu hiện ra bao nhiêu lời nói độc ác cay nghiệt, nhưng hình như chỉ cần có chuyện liên quan đến tiểu cô nương, tuyệt đối sẽ có tung tích hắn ở đó. Sau đó... Hạng Thanh Xuân biết rõ giới tính thật sự của tiểu cô nương sao?
Đối với nghi vấn này, Ôn đại nhân tự nhiên cười đến xuân về hoa nở, nhìn tình huống đau khổ của người nào đó do không biết chân tướng, trong lòng cực kỳ rối rắm đau khổ chính mình vậy mà yêu mến một người nam nhân còn chết không chịu buông tay. Lúc Như Thúy nghe trả lời như thế, quả thực là bày ra vẻ mặt sét đánh, sau đó nhìn về phía Ôn đại nhân đang nói cười vui vẻ, phát hiện Ôn đại nhân quả nhiên là phúc hắc, vui vẻ xem chuyện vui, căn bản không quan tâm đến con đường âm u đau khổ mà đệ tử mình trải qua đâu.
Sau đó, Như Thúy cô nương bình tĩnh, quyết định ngồi xem chuyện vui cùng với Ôn đại nhân ~~.
Quan sát những ngày qua, bởi vì Hạng Thanh Xuân rời đi, tiểu cô nương chán chường, trong lòng Như Thúy đột nhiên có chút vui mừng, tuy cái này không nhất định là tình yêu nam nữ, nhưng ít ra Hạng Thanh Xuân có thể tạo ra thói quen có sự hiện hữu của mình cho nàng, cái này đối với tiểu cô nương vẫn ôm tâm phòng bị với nam nhân mà nói, là chuyện rất khó có được rồi.
Nếu dùng ánh mắt chọn nữ tế mà quan sát, Hạng Thanh Xuân rất hợp nhãn Như Thúy, gia thế tốt, đầu óc thông minh có năng lực, được xưng tụng là hiền tế. Trước kia lúc không biết, có nghe người ta nói thanh niên qua hai mươi tuổi mà chưa có ý thành thân, nếu không phải thanh danh không tốt thì là có bệnh không tiện nói ra, hiện tại xem ra, không phải hắn không muốn lấy, mà người hắn một mực muốn thành thân lại là một "Nam nhân", hắn không cách nào lấy ~~.
Nếu như người không có vấn đề, hắn lại đợi Ngạn Bình nhiều năm như thế, Như Thúy cô nương cảm thấy, làm thế nào xúc tiến một chút. Như Thúy cô nương âm thầm rối rắm nghĩ ngợi, chờ Hạng Thanh Xuân trở về, mau mau thúc đẩy chuyện này, đương nhiên, chân tướng nên để hắn tự mình tìm hiểu đi.
Rối rắm một lát, tiểu cô nương thần kinh không ổn định rất nhanh liền buông, khiều Như Thúy cô nương: "Nương, con thật nhàm chán, con không muốn thêu thùa, để muội muội thêu là được rồi, để ma ma dạy con những việc khác được không?"
Như Thúy quan sát con gái nhỏ đang bắt đầu thêu thùa bên cạnh, tiểu gia hỏa thoạt nhìn thanh tú yên tĩnh, dĩ nhiên là bảo bảo nhu thuận, trí thông minh được di truyền từ Ôn Lương, vô luận là nữ công hay cầm kỳ thi họa, các loại lục nghệ đều học một lần là biết, so với hai con trai khiến nàng bớt lo hơn rất nhiều, cũng làm nàng yêu thương vô cùng. Đương nhiên, tiểu cô nương thông minh đáng yêu, nhưng lại là người tính khí thật thà, ngẫu nhiên cũng mắc sai lầm làm ra chuyện ngốc không chịu được. Trong lòng Như Thúy không khỏi sinh ra lo lắng, con gái nhỏ như thế đã bị Tứ hoàng tử ngậm trong mồm tha đi, có thể làm được con dâu hoàng gia sao? Còn có, con gái nhỏ biết điều đáng yêu như thế lại bị con gái lớn dạy một thân công phu, tay cầm roi chơi đùa uy phong cực kỳ, sau này Tứ hoàng tử có bị quất cho tàn phế hay không đây...
Tưởng tượng như thế, Như Thúy cô nương đột nhiên phát hiện chuyện nàng phải quan tâm còn rất nhiều, lập tức cảm thấy viên mãn, bản thân không phải phế vật đầu óc trống rỗng cái gì cũng không biết.
"Quý Quý là Quý Quý, con là con, sao có thể đánh đồng? Nghe lời đi, chỉ cần con thêu ra đóa hoa nhỏ người ta có thể nhận ra được, các ma ma cũng không nói gì được." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Còn hai ngày nữa chính là hôn lễ của Đại hoàng tử, đến lúc đó con có thể đi xem náo nhiệt một chút."
Xem náo nhiệt = có thể đi ra ngoài = có thể đi chơi...
Mặc dù không thích hôn lễ Đại hoàng tử, nhưng Ôn Ngạn Bình vẫn thỏa mãn không thôi.
Trong lòng đã có hi vọng, Ôn Ngạn Bình liền đem Hồ ly tinh ở xa ngàn dặm để qua một bên, thấy muội muội thêu bức tranh hồ điệp đùa giỡn mẫu đơn sắp xong rồi, một tay ôm lấy tiểu cô nương, cười nói: "Quý Quý, đừng thêu nữa, đại ca dạy muội một bộ tiên pháp khác." Sai đó một bộ âm trầm cúi đầu cười, "Luyện roi tốt rồi, về sau ai dám ức hiếp muội, không cần khách khí, một roi quất qua."
Tiểu Quý Quý nhíu đôi mi thanh tú: "Đại ca, Tứ ca ca nói quất người là không đúng!"
A a a!! Muội muội đáng yêu quả nhiên bị Tứ hoàng tử dạy hư mất, dạy hư mất, dạy hư mất!!
Trong lòng Ôn Ngạn Bình hò hét, trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc: "Quý Quý đừng nghe Tứ điện hạ nói lung tung, nghe hắn bị người ức hiếp, còn không bằng chúng ta ức hiếp người. Quý Quý muội phải nhớ kỹ, lời nói của nam nhân không thể tin được, đặc biệt là nam nhân có ý đồ với muội, hơn nữa loại nam nhân về sau sẽ có rất nhiều vợ thì càng không thể tin, loại nam nhân này chính là thích ức hiếp nữ nhân, nhất định phải hảo hảo dạy bảo. Nha, cái gọi là hảo hảo dạy bảo, đương nhiên phải học tiên pháp thật tốt, không nghe lời liền quất.."
"Này, con nói cái gì thế, Quý Quý sẽ tưởng thật đấy!" Như Thúy cô nương dở khóc dở cười, nếu Quý Quý tưởng thật...Như Thúy cô nương im lặng thắp một ngọn nến cho Tứ hoàng tử đáng thương.
Ôn Ngạn Bình hừ hừ: "Nương, tính tình muội muội thật thà như vậy, chúng ta phải sớm chuẩn bị!"
Nói rồi, không cho Như Thúy cô nương phản ứng, liền ôm tiểu gia hỏa chạy. Nhân lúc hiện tại rảnh rỗi, nàng muốn dạy bảo muội muội thật tốt, tuyệt đối khiến bé lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vượt được tường rào, đánh lưu manh, đánh tiểu tam, cắt tiểu JJ o!