Trong đại điện yên tĩnh đến quỷ dị, tất cả mọi người đều câm như hến.
Thái hậu sắc mặt âm trầm đáng sợ, Sùng Đức hoàng đế thần sắc thản nhiên, Ôn Lương vẫn còn quỳ trên mặt đất, những người còn lại sống chết mặc bây.
Vừa nghe thấy Ôn Lương vừa thổ lộ xong, bây giờ hắn lại quỳ ở nơi đó, làm Như Thúy cô nương đau lòng muốn chết, nàng chiều chuộng Ôn đại nhân vậy (Ôn Lương giận: ╭(╯^╰)╮ bản đại nhân mới không cần chiều chuộng!), tại sao có thể để chàng quỳ lâu thế kia chứ? Mấy lần muốn mở miệng đều bị Túc vương phi âm thầm ngăn lại, làm nàng không khỏi âm thầm trừng thái hậu thêm mấy lần, oán giận nàng cố gắng bày vẽ làm vấn đề thêm phức tạp chi vậy chứ, nàng tuy hơi ngốc, nhưng không hẳn là nàng không có đầu óc, nhìn phản ứng của mọi người, đều là muốn bỏ qua chuyện tối qua, ai biết thái hậu nhất định níu chặt không buông.
Rốt cuộc, nhị hoàng tử nhịn không nổi tiến lên một bước quỳ xuống trước mặt thái hậu và hoàng đế, đại công chúa cũng trực tiếp từ trên ghế đứng lên quỳ xuống, hai người đồng thời nói: "Thỉnh hoàng tổ mẫu và phụ hoàng bớt giận!"
"Các cháu làm gì?" Thái hậu cả giận nói: "Dao nhi, trên chân cháu còn đang bị thương, cẩn thận kẻo vết thương thêm nghiêm trọng, các ngươi còn không mau đỡ đại công chúa đứng dậy?" Bà quát to đám ma ma và cung nữ đứng hầu hai bên.
Đại công chúa lại không chịu đứng lên, dung nhan xinh đẹp hiện lên mấy phần xấu hổ: "Hoàng tổ mẫu, thỉnh người chớ vì Dao nhi mà tức giận, là lỗi của Dao nhi..." Là lỗi của nàng, nếu không phải vì thay nàng trút giận, đại hoàng tử và nhị hoàng tử sẽ không muốn giáo huấn Ôn phu nhân một chút, vốn chỉ muốn dọa Ôn phu nhân một cái, ai biết lúc đó lại thật sự có thái giám giả quỷ đi dọa người.
Nhị hoàng tử cũng nói: "Tôn nhi cũng đa tạ hoàng tổ mẫu quan tâm, chỉ là việc tôn nhi bị thương xác thực không liên quan đến Ôn phu nhân, thỉnh người chớ vì tôn nhi bị thương mà lo lắng. Tôn nhi thấy ánh trăng đêm qua rất đẹp, liền mời hoàng tỷ đang có tâm tình không tốt đi ngắm trăng, không ngờ lại gặp phải tên thái giám đang giả quỷ dọa người, lúc đó sắc trời quá tối, tôn nhi cũng không thấy rõ đường đi, mới có thể đụng vào nhau, Ôn phu nhân nhất định không phải cố ý. Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi lúc trước nói không rõ ràng, làm người hiểu lầm Ôn phu nhân, tôn nhi tội đáng muôn chết. Phụ hoàng, nhi thần không có giải thích tình huống lúc đó một cách rõ ràng cho hoàng tổ mẫu hiểu, làm hoàng tổ mẫu bởi vì lo cho tôn nhi và hoàng tỷ mà hiểu lầm, thỉnh người trách phạt."
Nói xong, nhị hoàng tử dập đầu thật sâu, thành khẩn sám hối.
Thái hậu sắc mặt hơi tái, ánh mắt phức tạp nhìn nhị hoàng tử, bà làm sao không biết là hắn đang tự nhận hết tội về mình, cũng để cho bà và hoàng đế hết đối đầu, nếu bà thật sự muốn đối nghịch cùng hoàng đế, mặc dù bà là thái hậu, nhưng thiên hạ này lớn nhất vẫn là hoàng đế, kết quả mất nhiều hơn được.
Thái hậu trong lòng thở dài, càng đau lòng cho đại công chúa và nhị hoàng tử, cũng càng ghét người gây chuyện - Như Thúy cô nương. Loại tâm tình này không ai có thể hiểu, đại khái là bà muốn đem tâm tình mấy năm nay bị Túc vương phi làm nghẹn khuất mượn cơ hội chuyển đến trên người Ôn phu nhân —— ai kêu nàng xuất thân từ Túc vương phủ? Cho nên thái hậu biết rõ việc này có nội tình, nhưng vẫn muốn mượn cơ hội trừng trị nàng. Thế nhưng thái hậu không kịp xuất thủ, thì đã có quá nhiều người giúp nàng, rõ ràng là một nữ tử xuất thân từ nha hoàn, vì sao lại may mắn như vậy?
Sùng Đức hoàng đế mặc dù biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía nhị hoàng tử đã khá hơn nhiều, có thêm mấy phần công nhận. Nhị hoàng tử thấy tình trạng đó, trong lòng vui vẻ, hiểu rõ nước cờ hiểm mình đi đúng rồi.
Nhị hoàng tử lúc nãy bí quá hóa liều, không ngờ lại giành được chỗ tốt. Sắc mặt hoàng đế lãnh đạm, nhưng cũng đã ngầm ra lệnh cho người điều tra rõ chuyện tối qua, biết được bên trong còn có đại hoàng tử, tam hoàng tử cũng tham gia, thậm chí ngay cả đại công chúa và nhị hoàng tử cũng là quân cờ của hai vị hoàng tử kia. Sùng Đức hoàng đế trong lòng rất tức giận, nhưng không nghĩ sẽ đem việc này nói ra để cho người ta chế giễu, nhưng những cá nhân kia tự nhiên sẽ không tránh khỏi sự trừng phạt thích đáng. Mà nhị hoàng tử lúc này đem mọi tội lỗi nhận hết về mình, mặc dù trong lúc nhất thời sẽ bị trừng phạt nặng hơn một chút, nhưng vẫn có thể vãn hồi một ít hình tượng trong lòng hoàng đế.
Một lát sau, thái hậu than nhẹ một tiếng, nói: "Cháu ngoan của ta, tất cả đứng lên đi." Kêu người nâng đại công chúa và nhị hoàng tử đứng dậy, thái hậu lại nhìn về phía Ôn Lương cũng đồng dạng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Tử Tu, khanh thuở nhỏ mỗi lần tiến cung đều đến ở chỗ ai gia đây, trong lòng ai gia cũng xem khanh trở thành vãn bối mà đối đãi. Thành thật mà nói, ai gia cảm thấy Hạ thị vô luận ở phương diện nào cũng không xứng với khanh, trước khi Ôn thái phi mất, ai gia đã đáp ứng nàng, sẽ chiếu cố khanh thật tốt, ai gia tự nhiên cũng muốn cho khanh những gì tốt nhất."
Nghe thấy thái hậu đề cập đến Ôn thái phi đã qua đời, trên mặt Ôn Lương lộ ra một chút hoài niệm và bi thống, hắn cùng người nhà nháo đã lâu. Đến khi nghe được ám chỉ trong câu nói kia, Ôn Lương cúi chào thật sâu, thanh âm nhẹ nhàng: "Đã làm thái hậu nương nương thất vọng, là Tử Tu không phải. Thế nhưng, sự tình trên thế gian này chính là như vậy, có lẽ mọi người đều cho rằng nàng không tốt, nhưng chỉ cần một mình Tử Tu trong lòng hiểu rõ nàng là tốt nhất, như vậy là đủ rồi! Thái hậu nương nương, là Tử Tu bất hiếu, làm ngài phí tâm!"
Nói đến mức như vậy, thái hậu còn có thể nói cái gì, chỉ có thể vô lực phất tay nói: "Ai gia mặc kệ, các khanh muốn như thế nào liền như thế ấy đi!"
Ý tứ thái hậu cũng rất rõ ràng, chuyện này bà không truy cứu. Mọi người trong điện nghe xong, không khỏi cười rộ lên phụ họa theo "Thái hậu anh minh", hoàng hậu ở trong lòng thậm chí cảm thấy thái hậu nên làm như vậy từ sớm, hôm nay cũng sẽ không bị nhi tử cùng tức phụ liên hợp làm cho tức đến nghẹn họng.
Chỉ là thái hậu bây giờ mặc dù tạm chấp nhận, nhưng không đại biểu bà sẽ bỏ qua việc trị người. Thái hậu trong lòng ghét Túc vương phi bao nhiêu, liền không thích Ôn phu nhân bằng đấy. Vốn chỉ là muốn cho đại công chúa chút mặt mũi, để cho người ta biết đại công chúa là công chúa bà sủng ái, muốn bắt nạt nàng cũng phải suy nghĩ một chút, hiện tại lại biến thành bị Túc vương phi chọc tức nghẹn họng, bà rất muốn hung hăng trừng trị Túc vương phi bao che người khác.
"Ôn phu nhân nhìn cũng lanh lợi, nghe nàng nói cũng có thú vị, lúc nào rảnh rỗi hãy tiến cung bồi ai gia trò chuyện đi." Thái hậu nói như thế.
Vừa nghe, Ôn Lương và Túc vương phi đều hơi khẩn trương.
"Mẫu hậu..."
"Thái hậu..."
Thấy bọn họ lộ vẻ lo lắng, trong lòng thái hậu trái lại cảm thấy hả giận, ngươi càng không thích thì ta càng muốn làm, thái hậu cho rằng Như Thúy cô nương lần này có thể toàn thân trở ra, hoàn toàn là vì mọi người đều ra mặt giúp nàng, ngày tháng còn dài, bà cũng không tin bọn họ lúc nào cũng có thể tiến cung để che chở cho nàng! Thế là thái hậu nương nương lập tức quyết định Như Thúy cô nương sau này phải thường xuyên tiến cung.
Ôn Lương và Túc vương phi nhìn nhau, trong lòng đồng thời thở dài. Bọn họ thật sự không phải đang lo lắng cho Như Thúy a, mà là lo thái hậu nương nương nha,
người muốn gặp nha đầu ngốc này không phải tương đương với gặp tai họa sao? Gặp phải một nha đầu ngốc suốt ngày chọc giận họ, cũng không phải họ nguyện ý a.
Chờ Ôn Lương cùng thê tử hắn lui ra, thái hậu cũng cho người đưa đại công chúa và nhị hoàng tử trở về tẩm cung nghỉ ngơi, phu thê Túc vương cũng nhân cơ hội cáo từ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có ba người thái hậu, hoàng hậu và hoàng đế.
Không có tiểu bối ở đây, thái hậu liền trách giận hoàng đế, oán giận hắn là con mình mà không giúp mình, trái lại đi giúp đỡ người ngoài, xem đại công chúa và nhị hoàng tử hôm nay đều bị dọa đến đáng thương. Thái hậu dám oán giận như thế cũng là do thấy tâm tình hoàng đế hiện tại rất tốt, nếu gặp lúc hoàng đế tâm tình không tốt, bà cũng chỉ có thể câm miệng.
Sùng Đức hoàng đế mỉm cười, nói: "Mẫu hậu, người lúc trước cũng đã nói, Ôn thái phi đem Tử Tu phó thác cho người, liền theo tâm ý của hắn một lần, có gì không thể? Tin rằng nếu Ôn thái phi dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vui mừng với việc Tử Tu lập gia thất, chứng minh hắn đã đem chuyện cũ buông xuống."
"Thế nhưng, nếu đem Dao nhi chỉ hôn cho hắn, không phải rất tốt sao? Dao nhi nhà chúng ta hoàn hảo về mọi mặt, một nha hoàn làm sao có thể so với nàng? Cưới về một nha hoàn làm chính thất, sẽ bị không biết bao nhiêu người cười nhạo."
Sùng Đức hoàng đế nghe xong có chút vui vẻ, nhịn không được trêu chọc nói: "Nếu hắn để ý lời đồn đại thế nhân, năm đó cũng sẽ không khiến cho hoàng đệ bị thế nhân hoài nghi là đoạn tụ. Mẫu hậu người xem, hoàng đệ ở trong kinh thành không phải cũng có lời đồn đại bay đầy trời, nhưng người xem đệ ấy có thèm để ý tới đâu chứ?"
Thái hậu có chút không phục: "Hắn không để ý, nhưng ai gia là mẫu thân hắn, trong lòng lo lắng. Con lại nhìn Uẩn nhi một chút, những nữ quyến nhà đại thần nói như thế nào? Bọn họ dám nói bộ dáng Uẩn nhi làm sau này không ai dám nhận nàng làm con dâu? Vốn đã nghiêm túc, Túc vương phi còn dạy nàng như vậy..."
"Nga, không có gì không tốt a." Sùng Đức hoàng đế vẻ mặt tràn ngập tự hào, tiểu quận chúa Túc vương phủ là tôn nữ hắn đắc ý nhất: "Nữ nhi cũng không thua nam nhi, Uẩn nhi rất có tiền đồ, tương lai có thể có khả năng chống nửa bầu trời, tựa như trong triều đình có hoàng đệ trấn giữ, trẫm cũng an tâm vài phần."
"Hoàng thượng!" Thái hậu khiếp sợ kêu lên: "Uẩn nhi là nữ hài tử (bé gái)!"
"Trẫm biết, nhưng Uẩn nhi trông rất giống hoàng đệ, đến thần thái cũng giống như đúc, không phải sao?"
"Nhưng vẫn là một bé gái đáng yêu, không có cách nào biến thành bé trai..."
Hoàng hậu ở bên cạnh nghe hai mẹ con đối thoại, nhịn không được âm thầm lật bàn, thầm nghĩ: Túc vương không để ý, Ôn Tử Tu không để ý, bởi vì những lời đồn đại vừa mới nổi lên liền bị vị hoàng đế sủng đệ đệ đến tận trời này âm thầm xử lý, có người làm thay, Túc vương lại sao phải để ý? Về phần quận chúa Túc vương phủ... Ôi, đau đầu a!
Hai mẹ con nói chuyện về tiểu quận chúa Túc vương phủ một hồi, Sùng Đức hoàng đế thấy thái hậu mệt mỏi, dặn dò bà nghỉ ngơi liền cùng hoàng hậu rời khỏi Trọng Hoa cung.
Đế hậu hai người đi được một đoạn, Sùng Đức hoàng đế nói: "Hoàng hậu, các hoàng tử và công chúa tuổi cũng đã lớn, nàng hãy phái cung nhân cẩn thận hầu hạ, trẫm hi vọng về sau không còn xảy ra chuyện như tối hôm qua nữa. Về phần chuyện lần này, đợi cấm vệ báo cáo xong, người nào có liên quan đều phải bị trừng phạt."
Nhìn hoàng đế nghiêm mặt lạnh lùng, trong lòng Triệu hoàng hậu như ăn quả đắng, thực sự đưa cho nàng một vấn đề quá khó khăn, nhưng mà nàng làm hoàng hậu, nếu như ngay cả nàng cũng không chia sẻ việc này với nam nhân của mình được, dự đoán trên thế gian này không ai có thể làm được, đến lúc đó hắn sẽ phải chịu nhiều vất vả hơn? Nghĩ như thế, Triệu hoàng hậu kính cẩn đáp một tiếng đã biết.
Đại khái là biết được hoàng hậu đang khó xử, Sùng Đức hoàng đế vươn tay kéo tay nàng, ôn tồn nói một câu "Cực khổ cho nàng rồi". Triệu hoàng hậu cười cười, lại nắm tay hắn.
Đế hậu hai người tay trong tay bình thản dạo bước trong cung điện rộng lớn xa hoa.
***
Ra khỏi Trọng Hoa cung, hai vợ chồng trẻ tuổi chậm rãi bước đi trong cung, ánh mặt trời tản mạn, rơi vào trên người hai người, mang đến một loại cảm giác thích ý —— hoặc là bởi vì bên cạnh có người kia, cho nên trong lòng mới có cảm giác vui thích chăng.
"Sao chàng lại tới đây? Bây giờ không phải là thời gian các hoàng tử đi học sao?" Như Thúy cô nương kỳ quái hỏi.
Ôn Lương cười tươi như hoa, "Ân, đúng là thời gian bọn họ đi học, ta cho bọn họ làm bài tập tại chỗ, để cho bọn họ đọc diễn cảm một trăm hai mươi bài thơ, sau đó đọc thuộc lòng, rồi chép lại một trăm hai mươi lần."
Như Thúy cô nương vẻ mặt lên án: "Ôn đại nhân chàng ‘quan báo tư thù’!" (Lấy việc công báo thù riêng)
"Phải, ta chính là quan báo tư thù, thì thế nào?" Hắn khẽ nâng cằm, trong một ngày thu tươi đẹp và dưới ánh mặt trời chói chang thì dung nhan tuấn mỹ của hắn dường như tản ra ánh sáng lấp lánh làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng, có thể đẹp đến như vậy, giống như viên ngọc lưu ly tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Như Thúy cô nương cười híp mắt nhìn hắn, thoải mái nói: "Không thế nào, ta rất cao hứng." Nói xong, đỏ mặt chủ động lôi kéo tay hắn ở trong áo bào rộng thùng thình, cảm thấy cảnh tay trong tay này tạo nên một tác phẩm điêu khắc tuyệt vời, bàn tay ấm áp mạnh mẽ, làm cho nàng thật luyến tiếc buông tay hắn ra nha.
Ôn Lương nắm tay nàng thật chặt, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sau đó đột nhiên phá hư không khí đem nàng kéo lại gần nhéo mặt của nàng, ngữ khí không tốt hỏi: "Nha đầu, tối hôm qua ta dặn nàng như thế nào? Nàng hôm nay làm như thế nào?"
Như Thúy cô nương lập tức kêu oan: "Ôn đại nhân, đây là do không có cơ hội thôi, hơn nữa chủ ý này quá ngu ngốc, ta tin tưởng nếu mình thật sự làm như vậy, thái hậu nương nương sẽ lập tức đuổi ta ra khỏi cung."
"Sợ cái gì, không phải có bản đại nhân ở đây sao?" Ôn Lương cười trêu ghẹo nàng.
Như Thúy cô nương thở dài, "Chính là vì Ôn đại nhân ở đó, cho nên ta mới không muốn đem đến cho chàng thêm phiền phức." Sau đó lại thấp giọng nói: "Nếu hoàng thượng và vương gia không tới, thái hậu nương nương nói không chừng sẽ mắng chàng không biết quản thê tử. Ôn đại nhân rất tốt, ta mới không muốn để cho người khác xem nhẹ chàng..."
Ôn Lương nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại mềm mại, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được kéo nàng vào trong lòng, cho dù xung quanh còn có thị vệ và cung nhân đang nhìn hắn cũng mặc kệ.