Sau khi mở cửa ra, liền nghe thấy một ít thanh âm hỗn loạn từ trong gió truyền tới, lại lẫn với tiếng gió vù vù, nghe cũng không rõ nữa, nhưng theo ánh lửa truyền tới thì Như Thúy cũng hiểu rằng tiểu hài tử này đang nói sự thật rồi, đoán chừng là có cường đạo đánh lên đây a.
Nhìn xung quanh, lại ngoài ý muốn không thấy thủ vệ đâu cả, Như Thúy không khỏi có chút giật mình, chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì? Ôn đại nhân đã đi đâu rồi? Hơn nữa có phải nàng ngủ đã quá sâu rồi hay không? Ngay cả lúc Ôn đại nhân rời đi cũng không biết?
"Vị đại nhân kia lúc nãy đã bị thị vệ của các ngươi gọi đi rồi... Hắn cũng có để lại hai thị vệ để bảo vệ ngươi, nhưng lúc nãy đã bị hai cường đạo dụ đi chỗ khác, chắc bây giờ đã bị giết." Tiểu hài tử trả lời, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết quan sát sắc mặt người khác, biết nàng có nghi hoặc, liền nói: "Lúc nãy ngươi hít phải mê dược nên ngủ sâu hơn bình thường nhiều."
Như Thúy cô nương chau mày thật chặt, trái tim hơi trùng xuống, nhưng nàng từng ngây ngốc ở nơi biên cảnh tràn ngập khói lửa vài năm, cũng gặp không ít người tử vong rồi, nên không hề thất thố.
"Ngươi biết rõ kế hoạch của bọn cường đạo không?" Như Thúy cô nương vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi, mặc dù nàng muốn tìm hiểu chi tiết việc này, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, liền chỉ hỏi vài câu đơn giản.
Tiểu hài thấy thời gian đã cấp bách lắm rồi, sợ rằng hai tên cường đạo ẩn nấp trong chùa đã giải quyết xong hai người thị vệ rồi, sẽ đi tới tìm nàng, lại thấy nàng không có ý định muốn trốn, trong lòng thực sự lo lắng, vội vàng nói: "Bọn họ thấy ta nhỏ con liền sai ta ẩn nấp trong chùa thăm dò hành tung của khách hành hương, tìm hiểu rõ về khả năng của các vị hộ vệ, dù sao tuổi ta còn nhỏ, chỉ cần qua mặt được các hòa thượng trong chùa là được rồi. Còn hai tên cường đạo ẩn nấp trong chùa kia, hòa thượng trong chùa đều là những kẻ nhát gan yếu đuối sợ chết, chỉ cần khống chế được bọn họ là xong ấy mà. Những tên cường đạo còn lại sau nửa đêm sẽ vào chùa, nội ứng ngoại hợp, đem bọn ngươi bắt hết một lần. Nhưng mà… đại nhân nhà ngươi cực kỳ thông minh đã thiết lập cạm bẫy xung quanh chùa, những tên cường đạo kia hẳn là đang sống dở chết dở, chỉ là đại nhân nhà ngươi không nghĩ đến chuyện còn có cường đạo ẩn nấp trong chùa đi."
Ngôi chùa này nằm sâu trong rừng, mặc dù vị trí rất xa thành trì, nhưng bởi vì Bồ Tát ở đây cực kỳ hiển linh, nên hương hỏa của nó đã từng rất thịnh vượng, bởi vì như vậy, nên mỗi lần tu sửa chùa đều là đại công trình. Nên từ chỗ hậu viện đến chỗ khói lửa phía trước quá xa, Như Thúy cô nương cũng không nghe được thanh âm gì nhiều, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, cũng không biết Ôn có bắt được bọn cường đạo hay không.
Tiểu hài tử nói lần này có tới hơn năm mươi tên cường đạo đến đây, mà bọn họ bên này chỉ có hai vị chủ tử cùng hai người nha hoàn, cộng thêm được hai mươi thị vệ, nhân số của đối phương là gấp đôi bọn họ rồi. Còn hòa thượng trong chùa này, cũng toàn sư già và chú tiểu, biện pháp dùng vũ lực là hoàn toàn vô dụng rồi.
Nhưng Như Thúy cô nương luôn có lòng tin tuyệt đối với Ôn đại nhân, cảm thấy chỉ cần Ôn Lương xuất mã, không có việc gì là hắn không làm được. Cho nên bây giờ việc nàng cần làm là bảo vệ bản thân thật tốt là được rồi.
Trong bóng tối, tiểu hài tử bị nàng kéo đi thất tha thất thểu, đang muốn mở miệng ra nói chuyện, lại bị người ta che miệng, sau đó kéo tới giấu sau một cây cột.
Buổi tối mùa đông, ngay cả ánh trăng cũng không có, xung quanh tối đen như mực. Mà hôm nay bởi vì có khách ngủ lại trong chùa, Vinh Hoa Tự mới phá lệ thắp một ngọn đèn nhỏ ngoài hành lang để cho người đi lại, ngọn đèn nhỏ chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ, còn lại cũng đều là tối đen như mực.
Nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn đang tiến tới phòng ngủ, tiểu hài tử mới hiểu được tại sao vị phu nhân này lại kéo hắn đến trốn ở chỗ này.
Thấy bọn họ đẩy cửa đi vào, Như Thúy tiếp tục kéo tiểu hài tử chạy về phía trước.
Ngay sau đó, do tiểu hài tử quen thuộc địa hình hơn nên liền đổi thành hắn kéo nàng chạy về phía đại sảnh của chùa. Lúc này hai cường đạo cũng phát hiện ra trong phòng không có ai, nghĩ tới lúc nãy tiểu hài tử kia có hành vi dẫn đường lòng vòng cho bọn họ, hai người liền biết thằng nhãi con kia cũng dám phản bội bọn họ, không khỏi giận dữ, vác đại đao lên đuổi theo.
Hai người tốc độ không hề nhanh, rất nhanh đã bị đuổi theo.
So với cường đạo quanh năm phải rong ruổi để mưu cầu sinh tồn, Như Thúy cô nương liền yếu thế hơn hẳn, ban đêm lai tối đen như mực, nhìn cái gì cũng chỉ thấy một màu đen, thiếu chút nữa là nàng đụng vào tường rồi. Tiểu hài tử không có biện pháp, chỉ có thể kéo nàng tránh chướng ngại vật trên đường, nhanh chóng đưa nàng đến chỗ vị đại nhân kia.
"Nhãi con, ngươi chết chắc rồi!"
Hai cường đạo ở phía sau hùng hùng hổ hổ đuổi theo, tốc độ của bọn họ rất nhanh, một nữ nhân cùng một đứa bé tự nhiên không thể nào chạy nhanh hơn bọn hắn, cho nên vẻ mặt của bọn hắn đang khinh thường nhìn hai người chạy trong bóng tối, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy. Hơn nữa cấp trên có phân phó, nữ nhân không thể giết, cần phải bắt sống, đến lúc đó bất kể là giữ lại dùng hay bán cho kỹ viện đều được cả, cho nên trong lúc nhất thời bọn hắn không có hạ thủ.
Chạy thêm một đoạn, hai tên cường đạo hiển nhiên cũng hiểu ra ý đồ của tiểu hài tử, lập tức không hề buông tha nữa, mà nhanh chóng xông ra, phải bắt được bọn họ.
Tiểu hài tử chỉ cảm thấy trên đầu có tiếng gió vụt qua, sau đó liền bị thứ gì đó ngáng chân ngã sấp xuống mặt đất, kèm theo một câu "Cẩn thận", sau đó là một tiếng thét “A” lộ vẻ sầu thảm vang lên, một tên cường đạo liền ngồi thụp xuống, sau đó một không cẩn thận đụng đầu vào cây cột bên cạnh, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền có một thân ảnh ngã xuống.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không cho hắn thời gian suy nghĩ cẩn thận, một người khác lại gần hắn từ phía sau.
"A Xương!!" Người nọ sợ hãi kêu lên, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, liền đoán rằng đồng bọn của hắn đã gặp chuyện không may rồi.
Có lẽ là bị đồng bạn kích thích, cường đạo vốn đã không có kiên nhẫn nữa rồi, một bước tiến lên, không còn thong thả như trước nữa, nâng cao đại đao, tiểu hài tử liền không chút nghĩ ngợi đem người bên cạnh đẩy ra rồi chính mình xông lên.
"Ngươi đi mau..."
Tiểu hài tử hướng về phía Như Thúy kêu to, xong lại xông vào ôm chân tên cường đạo kia, nhằm giữ chân hắn lại cho Như Thúy chạy thoát.
Mặc dù trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng đen, nhưng chất lỏng ẩm ướt phun tới trên mặt cùng mùi máu bay khắp nơi làm Như Thúy hiểu được đứa bé kia nhất định đã bị thương rồi, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, mắt thấy người nọ lại muốn cầm đại đao trong tay chém xuống đứa nhỏ đang ôm chân hắn, Như Thúy cô nương không khỏi nhớ lại chính mình lúc còn bé, nếu như lúc trước nàng còn đang hoài nghi động cơ của đứa nhỏ, thì bây giờ nàng cũng cảm động vì hành vi này của hắn, mặc kệ hắn cứu mình là vì cái gì, lúc này nàng không muốn thấy hắn bỏ mệnh nơi đây.
Trong lúc tình thế cấp bách, tay nàng sờ phải một thứ lạnh lẽo như băng, là đao. Chính là đao của cái tên lúc nãy bị nàng vô ý đá trúng ngay bộ phận quan trọng nhất của nam nhân, lại xui xẻo không cẩn thận đụng đầu vào cây cột đến không biết sống chết ra sao.
Như Thúy cô nương không chút nghĩ ngợi hai tay nắm chặt cây đao kia, sau đó đâm thẳng về phía trước một phát.
"A —— "
Không biết cây đao kia đâm trúng chỗ nào, nhưng tên cường đạo kia lại đau tới nỗi rớt luôn cây đao trong tay, cả người cúi gập xuống, quỳ rạp xuống dưới đất, hoàn toàn không có khí lực để ý tới cái khác. Như Thúy cô nương trong lòng mừng thầm, liền kéo theo đứa bé kia, lảo đảo chạy về phía trước.
Tiếng kêu của cường đạo nọ càng lúc càng thê thảm, trở thành một loại báo động, rốt cuộc làm kinh động đến những người khác.
Phía trước
có ánh lửa, Như Thúy vẫn còn đang sợ hãi rằng những thứ cường đạo ấy đã đuổi tới nơi rồi, đến khi nàng thấy rõ nam tử mặc áo choàng đen phi tới đây, trong lòng rốt cuộc buông lỏng, chân tay mềm nhũn, ôm tiểu hài tử trong lòng ngồi sững lại trên mặt đất.
"Nha đầu!"
Ôn Lương run như cầy sấy nhìn nàng ngồi sững trên đất, trên mặt còn dính chút dịch thể màu hồng, không dám đến gần, biểu tình trên mặt trống rỗng, hai mắt trừng thật lớn, nguyên bản đang muốn bổ nhào tới, lúc này lại có chút khiếp đảm.
Như Thúy cô nương lau mặt, hướng hắn cười cười, nghĩ tới người trong lòng, vội vàng nói: "Ôn đại nhân, hắn bị thương rồi, mau sai người tới trị thương cho hắn đi!”.
Ôn Lương lúc này mới nhìn đến tiểu hài tử Như Thúy đang ôm trong lòng, đứa nhỏ này thật sự là quá mức gầy yếu, thoạt nhìn không có mấy lượng thịt, chẳng trách có thể bị Như Thúy khiêng đi. Nhưng bây giờ trên người hắn toàn là máu, giống như một miếng vải rách bị người ta giày vò vạy, phát ra tiếng rên rỉ hết sức thống khổ. Ôn Lương lật hắn lại liền nhìn thấy vết đao thật sâu ở sau lưng hắn, toàn bộ y phục đều bị máu nhiễm ướt.
"Người tới, mau đem hắn mang đi chữa thương." Ôn Lương phân phó cho thị vệ ở bên cạnh.
Trừ đội trưởng đội thị vệ Lý thị vệ đang chỉ huy một số thị vệ ở phía trước xử lý đám cường đạo cùng với các hòa thượng, Ôn Lương cũng dẫn theo mười người thị vệ đi qua đây. Sau khi phát hiện ra trong chùa còn hai cường đạo đang ẩn nấp, Ôn Lương liền biết mục tiêu của bọn họ có lẽ là Như Thúy, lúc đó hắn đã bắt đầu lo lắng rồi.
Đêm nay bọn họ tới đây tá túc hết sức đột ngột, cũng chỉ theo một ít tin tức thu thập được mà suy đoán, cũng không biết chắc chắn rằng cường đạo có đến hay không. Lúc đó hắn bị bọn thị vệ đánh thức, Ôn Lương mới phát hiện ra bọn cường đạo ấy to gan tới nỗi thả cả thuốc mê vô sắc vô vị vào trong phòng, may mắn lượng thuốc kia không nhiều, nên không khiến người ta ngủ sâu. Vốn hắn sợ hiện trường quá mức huyết tinh không thích hợp cho nàng nhìn thấy, cộng thêm mấy ngày gần đây lên đường gấp rút khiến nàng chưa từng được nghỉ ngơi, nên muốn cho nàng được nghỉ ngơi thật tốt, liền không đánh thức nàng, chỉ để lại hai thị vệ để bảo vệ nàng, nhưng hắn không ngờ rằng trong chùa đã ẩn núp sẵn hai tên cường đạo rồi.
Đến khi thị vệ đem đứa bé kia ôm đi, Ôn Lương mới biết rằng nàng không hề bị thương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm đem lòng bàn tay đang run rẩy của hắn đè chặt lại, rồi thật trấn định ôm lấy Như Thúy cô nương đang ngồi trên mặt đất, trở về phòng của mình.
Sau khi khôi phục được một chút khí lực, Như Thúy cô nương đột nhiên nói: "Chờ một chút, chỗ đó còn có hai tên cường đạo a."
Nghe nói như vậy, hai thị vệ liền cầm đuốc đi kiểm tra phía sau, lúc thấy được bộ dạng của hai tên cường đạo kia, bọn thị vệ bất giác có cảm giác đản đau cúc chặt, sau đó tập thể cứng ngắc trầm mặc.
Ôn Lương vững vàng ôm nha đầu nhà hắn đi tới, tầm mắt đảo qua hai tên cường đạo một cái, một tên trên mặt toàn là máu, nằm quay đơ trên đất không biết sống chết gì nữa, một tên đang khom người rên rỉ thống khổ đến tột cùng, mà hai tay của hắn đang ôm lấy hạ thân một cách khó khăn, trên tay kia là một màu đỏ của máu hết sức xinh tươi.
Như Thúy cô nương ló đầu ra xem, kỳ quái nói: "Hắn làm sao vậy?"
Ôn Lương đờ đẫn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng rất vô tội giải thích: "Vừa nãy hắn muốn giết đứa bé kia, ta trong lúc cấp bách liền lấy dao đâm hắn một phát, lúc đó tối như mực, cũng chả biết đâm tới nơi nào rồi."
Mấy nam nhân ở đây cứng ngắc nhìn nàng, sau đó Ôn Lương lặng yên che lại ánh mắt của nàng, kêu thị vệ đi kiểm tra một lượt, làm cho các nam nhân được một trận đản đau kêu không thấu ——một đao kia của người nào đó không chỉ đâm thủng một miếng thịt trong đùi của hắn, mà cũng đồng thời chặt đứt mất vật kiêu ngạo của nam nhân, làm sao trong bóng đêm không nhìn thấy gì mà nàng có thể chém chuẩn như vậy? Đây là một loại tuyệt kỹ cỡ nào chứ —— thực sự còn chuẩn hơn cả thái giám chuyên nghiệp ở trong cung nữa, thực sự là quá hung tàn rồi!
Mà một tên cướp còn lại, mọi người chỉ thấy khắp mặt hắn đều là máu, lại không biết rằng ngoại trừ chút ngoại thương này, hắn cũng đã bị “đối đãi” qua cực kỳ bi thảm giống tên kia, chỉ cho rằng hắn bị nhẹ hơn, trong lòng cũng có vài phần an ủi, cảm thấy được người nào đó đúng là không hề cố ý. Chỉ có vậy thôi, các nam nhân so sánh xong rốt cuộc thấy an ủi ở trong lòng.
Ôn Lương đờ đẫn kêu thị vệ đến đem hai cường đạo đáng thương này trói chặt lại đưa đến phòng tạm giam, sau đó ngây người ôm người nào đó đang tỏ ra hết sức vô tội vào phòng.
Vừa mới ngồi xuống, Thanh Y cùng Lam Y vội vã tiến vào tựa như hai chú thỏ bị hoảng sợ, nhìn thấy vết máu dính trên mặt Như Thúy cô nương, cơ hồ muốn té xỉu, may mắn Như Thúy cô nương rất nhanh giải thích rằng nàng không có bị thương, mới để cho hai nha hoàn có một chút dễ chịu.
"Đều do nô tỳ ngủ quên, nếu không cũng sẽ không để phu nhân gặp loại chuyện như thế này..." Lam Y ngày thường hoạt bát nghẹn ngào nói, nước mắt rơi trên má.
Thanh Y mặc dù không có nói gì, nhưng cũng là vẻ mặt tự trách, tự trách bản thân sao lại ngủ say như chết như vậy.
Ôn Lương không giải thích cho các nàng nguyên nhân các nàng ngủ say như chết như vậy là do bọn cường đạo đã hạ mê dược, phất tay kêu các nàng đi phòng bếp lấy nước nóng tới đây, để cho Như Thúy cô nương tẩy đi thân mình nhếch nhác của nàng.
Như Thúy lại ngồi không yên, sau khi phục hồi lại tinh thần, liền nhớ tới tiểu hài tử bị thương kia, lập tức đứng lên nói: "Đứa bé kia không biết thế nào rồi, ta muốn đi nhìn một cái."
Ôn Lương không lay chuyển được nàng, chỉ có thể mang nàng đi coi một chút.
Trên đường đi Như Thúy nói với Ôn Lương chuyện đêm nay, còn có chuyện tiểu hài tử liều mình cứu nàng, sau khi nói xong biểu tình trên mặt có chút buồn bã.
Ôn Lương thở dài một tiếng, nói: "Là ta sơ sót rồi, không ngờ sẽ có cường đạo trốn ở trong chùa." Mặc dù biết đêm nay có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ mới đến, đêm lại đã khuya, đâu có thể nào bận tâm quá nhiều? Lại không nghĩ tới những thứ cường đạo ấy đã làm chuyện này rất nhiều lần, mà hòa thượng ở đây cũng là loại nhát gan sợ phiền phức, loại tình huống như vậy chắc đã xảy ra không ít lần, chỉ có thể thương tiếc cho các lữ khách qua đường đã bị bọn cường đạo ấy giết thôi.
"Ở đây cũng không phải địa bàn của chúng ta, cho dù có cường đạo ẩn nấp chúng ta cũng không biết, sao có thể trách ngươi?" Như Thúy phản bác: "Ôn đại nhân là một người thông minh, những thứ cường đạo ấy làm sao có thể bắt được ngài?" Thấy hắn gật đầu, không khỏi lộ ra tươi cười, nói: "Xem đi, Ôn đại nhân vẫn rất lợi hại a, trước đó đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi, nếu như là những người khác, đã sớm bị cường đạo giết lúc đang ngủ."
Ôn Lương cười cười, thân thủ sờ nàng một phen, nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt, sự sợ hãi lúc trước nhanh chóng biến mất, trong lòng chỉ còn lại một mảnh mềm mại.