Nghe nói có người trong cung tới, đương nhiên Như Thúy phải tự mình ra ngoài nghênh đón, lúc đến nơi, ơ, vẫn là người quen đây.
"Thì ra là Vương công công, đã lâu không gặp, công công vẫn khỏe chứ?" Như Thúy cô nương cười tươi như hoa, cực kỳ nhiệt tình sai hạ nhân dâng trà lên.
Vừa nghe đến dâng trà, đầu Vương công công liền to ra, thái giám không thể nghẹn nín khi mắc cái kia nha, Nhưng Ôn phu nhân này không biết nàng giả khờ hay ngốc thật đây, mỗi lần gặp lại là rót cho hắn mấy ấm trà, thật sự là thái giám không nhịn nổi đâu.
"Vương công công, năm mới hình như công công càng trẻ ra, thái hậu nương nương vẫn khỏe chứ? Đến đến đến, uống chén trà trước đã, chúng ta từ từ nói."
Thấy điệu bộ nàng một lòng muốn rót trà cho hắn, Vương công công tranh thủ thời gian nói: "Ôn phu nhân, đã lâu không gặp, hôm nay ta phụng ý chỉ của thái hậu nương nương tới đây. Nghe nói Ôn đại nhân đã trở về, thái hậu nương nương rất nhớ người, nên truyền người vào cung bầu bạn với lão nhân gia ngài. Ai, đúng rồi, thái hậu nương nương cũng nghe nói Ôn đại nhân nhận nuôi nghĩa tử, xưa nay thái hậu nương nương yêu thương Ôn đại nhân, cũng muốn gặp nghĩa tử Ôn đại nhân, chắc chắn phong thái tuấn tú mới được Ôn đại nhân coi trọng." Vương công công ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong mắt hơi khinh miệt, một nữ nhân không thể sinh con, coi như hiện nay có thể an ổn ngồi trên vị trí thái sư phu nhân, sau này cũng không nói trước được hoàn cảnh, dẫu sao thế gian này có người nam nhân nào không quan tâm đến hậu duệ đời sau của mình, cứ không phải nhận nuôi nghĩa tử là có thể bù đắp được cái khuyết điểm kia.
Như Thúy cũng cười rất sáng lạn: "Nghe công công nói, ta cũng rất nhớ thái hậu nương nương đấy, nghe nói năm nay thái hậu nương nương đón năm mới trong Bạch Mã Tự, thật sự cực khổ cho thái hậu nương nương rồi, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ mà đến chùa cầu phúc, lễ mừng năm mới cũng không hồi cung. Thanh Y, dẫn thiếu gia tới cho Vương công công gặp một lát, Vương công công chính là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu nương nương đấy."
Thanh Y lãnh mệnh đi, ngược lại sắc mặt Vương công công hơi khó coi, làm sao không nghe ra được nàng châm chọc, trong lòng không biết tính sao nghẹn một luồng khí. Tuy rằng hắn không có chứng cứ, nhưng nghe người ta nói, năm nay thái hậu đón năm mới trong chùa, có thể là bị người dọa tới đó, cũng không biết người nào cao tay, làm đến người không biết quỷ không hay, hắn chỉ là nô tài, chủ tử không nói đương nhiên hắn không dám hỏi, miễn cho xui xẻo đụng chạm thái hậu nương nương.
Rất nhanh, Thanh Y đã dẫn Ôn Ngạn Bình tới.
Đầu tiên Ôn Ngạn Bình thỉnh an Như Thúy, xong cười hì hì: "Nương, người gọi con hả?"
Như Thúy vẫy bé tới, trước tiên lau mồ hôi cho bé, sau đó mới nói: "Ngạn Bình, vị này chính là Vương công công trong cung của thái hậu nương nương. Vương công công, đứa nhỏ này chính là nghĩa tử mà đại nhân nhà ta nhận nuôi, tên là Ngạn Bình."
"Xin chào Ôn thiếu gia." Vương công công không mặn không nhạt nói. Đột nhiên nhìn thấy một bé trai xanh xao vàng vọt tướng mạo bình thường, trong lòng còn chưa tin, đến khi bé trai gọi Ôn phu nhân là "nương" thì mới hiểu rõ, đứa nhỏ diện mạo xấu xí này lại là nghĩa tử mà Ôn Lương nhận, cái này thật là...
Lúc này cảm giác trong lòng Vương công công vô cùng vi diệu, có thể dùng bốn chữ để tóm tắt: Này không khoa học!
Nhưng mà Vương công công cũng là người khôn ngoan, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: "Nếu như tiểu thiếu gia đã tới, vậy tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, theo ta tiến cung bái kiến thái hậu nương nương."
"Đương nhiên rồi, mời công công chờ một lát, chúng ta đổi y phục xong sẽ tới."
Như Thúy dẫn Ôn Ngạn Bình trở vào thay một thân chính phục, Ôn Ngạn Bình kéo tay Như Thúy, ngửa đầu nhìn nàng: "Nương, chúng ta phải tiến cung bái kiến thái hậu nương nương sao?"
"Ừ, sao vậy?" Như Thúy cúi đầu nhìn bé.
Đứa nhỏ hơi xấu hổ: "Có phải thái hậu nương nương rất nghiêm khắc, rất oai phong, tùy tiện phạt người quỳ giống người kể chuyện nói không?"
Như Thúy nhớ tới từ sau khi Túc vương thành thân, mấy lần thái hậu bị Túc vương phi làm tức giận đến sắp thổ huyết, oai phong thì oai phong, nhưng mà cũng cực kỳ nghẹn khuất, hết lần này đến lần khác bà thích tìm việc làm, vươn tay đưa người vào hậu trạch Túc vương phủ, sau đó có đôi khi hoàng đế cũng không kiên nhẫn được, lại để cho phi tần hậu cung đến chỗ thái hậu huyên náo, khiến cho bà không còn lòng dạ thanh thản xen vào hậu trạch của con trai nữa.
"Không sao, thái hậu nương nương rất hiền lành, hơn nữa lão nhân gia ngài rất yêu thích trẻ con." Như Thúy cô nương cười híp mắt nói.
Thanh Y Lam Y nhìn trời, vẻ mặt Ôn Ngạn Bình không tin, đối diện với khuôn mặt tươi cười của người nào đó, lại cúi đầu xuống.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, hai người liền ngồi xe ngựa Ôn phủ hộ tống Vương công công cùng nhau tiến cung. Như Thúy được thái hậu ân điển bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung bầu bạn, không cần trình thẻ bài, cộng thêm có Vương công công dẫn đầu, rất nhanh đi vào Nam Cung môn.
Ôn Ngạn Bình gắt gao nắm chặt tay Như Thúy, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, tâm hồn nho nhỏ bị Hoàng thành xa hoa trang nghiêm làm chấn động, mặc dù trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, trong lúc nhất thời không khống chế được bản thân mình.
Trong Trọng Hoa cung, thái hậu nương nương ung dung quý phái ngồi thẳng tấp trên ghế chủ vị, ngồi bên cạnh là hoàng hậu và Túc vương phi, còn có hai tiểu bánh bao, một là bánh bao béo vừa biết đi, chạy tới chạy lui trong viện như một con vịt nhỏ, hồn nhiên làm ầm ĩ, khiến mấy cung nữ trông nom phía sau run như cầy sấy. Một là tiểu cô nương khoảng bốn tuổi, ngồi đoan đoan chính chính, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc làm người ta muốn gào thét.
Không nhịn được, Ôn Ngạn Bình bất giác nhìn thêm vài lần, mà hành động đó rơi vào trong mắt thái hậu, liền sinh ra bất mãn, chúng nó là quận chúa hoàng gia sao có thể để tên tiểu tử thúi này tùy tiện nhìn?
"Thần phụ thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế." Như Thúy cười bước tới thỉnh an, sau đó nhìn về đám người hoàng hậu, Túc vương phi thỉnh an.
Sắc mặt thái hậu thản nhiên, ánh mắt quét qua chỗ Như Thúy và đứa nhỏ đang quỳ trên đất, "Đứng lên đi."
Như Thúy ngẩng đầu quan sát thái hậu, không biết phải mình bị ảo giác hay không, cảm thấy hình như sang năm mới thái hậu gầy đi không ít, xem ra đồ ăn chay trong chùa thật sự không hợp với khẩu vị của lão nhân gia.
"Đây là nghĩa tử của Ôn Tử Tu? Tới đây cho ai gia nhìn một chút." Thái hậu lười biếng nói.
Ôn Ngạn Bình nhìn về phía Như Thúy, thấy nàng mỉm cười gật đầu mới tiến lên, hơi mất tự nhiên đứng trước mặt lão nhân gia cho bà quan sát. Mà Như Thúy quay sang cười cười với Túc vương phi bên cạnh, tỏ ý mình rất khỏe mạnh.
"Nhìn cũng lanh lợi, phải theo cha ngươi học tập cho tốt, lớn lên nghiêm túc làm việc cho hoàng thượng."
Thái hậu vừa dứt lời, ma ma mang quà gặp mặt của thái hậu ban cho nghĩa tử Ôn Lương, đứa nhỏ nhận lấy sau đó dập đầu tạ ơn theo quy củ, bởi vì mới được dạy lễ nghi nên động tác hơi vụng về, chẳng qua
thái hậu nhẫn nại.
Sau khi ban ngồi, thái hậu và Như Thúy thuận miệng hàn huyên về phong cảnh thành Bình Tân, hoàng hậu và Túc vương phi ngồi bên cạnh tiếp lời, bầu không khí không tệ lắm. Ngoại trừ trong quá trình nói chuyện thái hậu đều nhẫn nhịn, khẩu khí thật vất vả mới nhịn xuống được, âm thầm ôm ngực, vì tương lai đại công chúa, trước hết phải đem khẩu khí đè xuống, sau này Ôn Lương bỏ nàng bà không tin còn có ai che chở nàng như vậy.
"Ôn phu nhân, tuy rằng nghĩa tử cũng coi như nhi tử, nhưng không thể so sánh được với huyết mạch chính mình sinh ra, Ôn Tử Tu còn phải duy trì huyết mạch Ôn gia." Thái hậu lạnh nhạt nói.
Bầu không khí đang rất tốt nhưng vì những lời thái hậu vừa nói mà trở nên cứng ngắc, hoàng hậu và Túc vương phi liếc nhìn nhau, Túc vương phi mở miệng muốn nói, Như Thúy nhanh hơn một bước: "Thái hậu nương nương, Ôn đại nhân nói trong lòng chàng hiểu rõ, thần phụ không cần phải lo lắng. Hơn nữa đại nhân nhà thần phụ nói, đây là chuyện trong nhà chúng ta, người ngoài sao có thể quản nhiều như thế, cho nên không cần chú ý. Thái hậu nương nương, thần phụ không phải nói ngài, ngài cũng là trưởng bối của Ôn đại nhân, Ôn đại nhân rất kính trọng ngài."
Thái hậu tức giận nói: "Chỉ sợ đây không phải ý của Ôn Tử Tu, mà là ngươi tự nói bậy phải không?" Nha đầu kia muốn lừa dối bà? Sao không nhìn xem hiện nay mình có đức hạnh gì, còn dám chê bà quản nhiều? Không ban mệnh lệnh cho Ôn Lương bỏ vợ coi như là nể mặt phủ Trấn quốc công rồi.
"Sao có thể chứ, tấm lòng thần phụ đối với thái hậu nương nương có trời đất chứng giám! Thái hậu nương nương ngài đã hiểu lầm thần phụ..."
Tiếp theo là liên tục giải thích, người nào đó nói vừa nhanh vừa vội, thái hậu nương nương bị nàng làm nghẹn đến đầu có chút đau, lúc ma ma bên cạnh đứng ra quát bảo dừng lại, thì thấy hoàng hậu và Túc vương phi đồng thời nhìn về phía nàng, nhất thời chỉ có thể im lặng.
"Được rồi được rồi, chẳng qua ai gia nói có mấy câu, ngươi lại nói cả trăm câu, lấy đâu ra nhiều lời thế." Thái hậu phất tay ngăn nàng lại, vốn gọi nàng tiến cung là muốn giày vò nàng, bây giờ xem ra, không biết ai giày vò ai, đặc biệt ở đây còn có con dâu Túc vương phi vô cùng sầu người, thái hậu rơi xuống thế hạ phong, muốn nổi giận cũng không lộ ra được, sớm biết như vậy sẽ không gọi các nàng tiến cung.
Thái hậu nghĩ, liếc mắt nhìn về bé trai thấp bé không nhanh nhẹn, đáp lại là một đôi mắt phóng ra lửa, trong lòng không vui.
Quả nhiên là dạng người gì thì dưỡng ra con trai dạng đó, đứa nhỏ vô lễ không có quy củ này nhất định là do nữ nhân kia xúi giục Ôn Tử Tu nhận, Nếu không với phong độ tư thái của Ôn Tử Tu sao có thể nhận một bé trai bình thường không có gì đặc biệt làm nghĩa tử, thật là vứt đi thanh danh của hắn.
Hôm nay liên tiếp bị hai tên ngốc làm nghẹn, thái hậu tỏ vẻ mệt mỏi, cho bọn họ thi lễ cáo lui. Tiểu quận chúa Túc vương phủ vô cùng hiếu thảo hỏi thăm sức khỏe thái hậu, thái hậu tâm tình tốt lên, cùng tiểu bánh bao nói chuyện một lát mới cho bọn họ lui xuống.
Sau khi ra khỏi Trọng Hoa cung, Túc vương phi và Như Thúy tạm biệt hoàng hậu xong mới chậm rãi xuất cung.
"Đây là nghĩa tử của các người?" Trong lòng Túc vương phi ôm con trai béo, nhìn nhìn Như Thúy dắt tay bé trai, ngạc nhiên: "Trong thư không phải nói là con gái sao?"
"Là con gái!" Như Thúy khẳng định.
Túc vương phi bó tay, đảo mắt nhìn đứa bé kia, cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng mặt lên cười sáng lạn với nàng. Khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt nhưng không ngờ lại làm người ta cảm thấy thoải mái hợp ý. Thảo nào muốn ăn mặc như bé trai, nếu không ai nói, người nào biết bé là con gái chứ?
"Nương, đi ~~" âm thanh mềm mại non nớt đột nhiên vang lên, chỉ thấy tiểu mập mạp trong lòng Túc vương phi đang vỗ tay mẹ, khăng khăng muốn tuột xuống đất.
"Nương, đệ đệ lớn rồi, để đệ đệ tự đi đi." Vẻ mặt Sở Sở nghiêm túc: "Cha nói, đệ đệ là bé trai, không được làm hư đệ đệ."
Túc vương phi bĩu môi, "...Chính là ta chiều hư các con." Thấy khuôn mặt nghiêm túc của con gái, Túc vương phi liếc mắt, thả con trai nhỏ xuống đất, rồi nhìn con gái bốn tuổi: "Đừng nghe cha con nói lung tung, đệ đệ mới một tuổi, vừa mới biết đi, tự đi nhiều sẽ mệt, hơn nữa có thể bị ngã nữa."
Tiểu Sở Sở nghe xong nhíu nhíu mày, sau đó cự tuyệt hành động tiến lên đỡ đệ đệ của nha hoàn phía sau, tự mình qua giữ chặt tay đệ đệ, chân thành nói: "Sở Sở dẫn đệ đệ đi, không để đệ đệ ngã đâu."
Lúc này, Ôn Ngạn Bình nhìn một lát cũng giật giật áo Như Thúy, nhỏ giọng: "Ngạn Bình có thể dẫn tiểu thế tử đi không?"
Như Thúy nhìn Túc vương phi, Túc vương phi cười cười, dịu dàng nói: "Đương nhiên được, bé nhỏ hơn con, con có thể gọi bé là Bạch Bạch."
Được Túc vương phi cho phép, Ôn Ngạn Bình lập tức đi vòng qua, cùng với tiểu Sở Sở mỗi người một bên dắt tiểu béo ở giữa đi về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá, làm Như Thúy không khỏi nghi ngờ đứa nhỏ này có phải cuồng đệ đệ không, nhìn thấy tiểu đệ đệ nhỏ hơn mình là thích chơi cùng bé.
Túc vương phi nhìn một lát, nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Như Thúy: "Mặc dù hiện nay lời đồn đãi trong kinh không còn gay gắt như lúc trước, nhưng trong lòng mọi người đều để tâm, bây giờ hai người có thêm một nghĩa tử trên danh nghĩa, không biết bọn họ nhìn muội như thế nào nữa."
Như Thúy hoàn toàn thất vọng: "Muội không để ý người ta nghĩ như thế nào, hơn nữa nhận nuôi Ngạn Bình là chủ ý của Ôn đại nhân." Chẳng qua nàng cũng đồng ý mà thôi.
"Người khác không xen vào nhưng phủ Trấn quốc công có thể quản được đấy." Túc vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Muội đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, một chữ hiếu cũng có thể ép chết người, nay muội đã trở về, qua mấy ngày nữa thế nào phủ Trấn quốc công cũng đưa mấy nữ nhân cho cho Ôn Lương, tới phủ các người sinh con.
Rốt cuộc Như Thúy cô nương hiểu ra, bất mãn: "Ôn đại nhân không phải là heo, sinh con cái gì chứ." Sau đó lại nhún nhún vai: "Không sao, có Ôn đại nhân rồi."
Đột nhiên Túc vương phi cảm thấy nha đầu kia thật phúc hắc, có chuyện gì là đem nam nhân ra lấy cớ.