Sau giờ ngọ, Ôn Lương hạ triều hồi phủ.
Lúc vào cửa, hạ nhân Ôn phủ nhìn thấy đại nhân trăng thanh gió mát, cao cao tại thượng của bọn họ giống như mấy phu nhân trên đường lớn, tay ôm bao lớn bao nhỏ, gã sai vặt Thượng Khê phía sau cũng ôm một đống đồ, làm nha hoàn hầu hạ trong phòng ngớ ra.
Ôn Lương đem tất cả đồ vật chất đống trên bàn, xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười hỏi Lam Y: "Phu nhân đâu?" Nghe Lam Y trả lời nàng đang ngủ trưa, nên không sai người đi quấy rầy, chỉ vào đống đồ trên bàn nói: "Đây là một ít đồ ăn vặt ta vừa mua cho phu nhân, các ngươi xem có thứ gì kiêng kị thì để riêng ra."
Lam Y cười dịu dàng đáp lại, trong lòng nghĩ, xem ra bây giờ tâm tình đại nhân rất tốt nha, nếu nói chuyện hôm nay với hắn chắc sẽ không giận đâu nhỉ. Với tư cách là nha hoàn hầu hạ Như Thúy, đương nhiên các nàng hi vọng tình cảm của tiểu thư nhà mình và cô gia ngày càng tốt, đối với nha hoàn như các nàng mới có lợi.
"Đại nhân, nhà bếp đang nấu canh mơ, ngài chờ một chút, nô tỳ đi lấy cho ngài." Lam Y thấy người hắn đầy mồ hôi nên nói.
Ôn Lương đang chuẩn bị vào phòng thay y phục, nghe xong thì cười gật đầu, đồng thời cho Thượng Khê đã theo hắn một buổi sáng đi nghỉ, hôm nay cũng không cần hắn hầu hạ.
Lam Y và Thượng Khê cùng lui xuống, Lam Y nhìn nhìn, gọi Thượng Khê đang chuẩn bị đi lại, tới phòng bếp múc cho hắn một chén canh mơ, cười nói: "Đây là phu nhân dặn phòng bếp nấu nhiều đấy, nói là thưởng cho ngươi."
"Vậy xin đa tạ phu nhân và Lam Y cô nương." Thượng Khê nhanh chóng cám ơn, không từ chối. Hắn biết phu nhân rất thông cảm với người làm hạ nhân như bọn họ, đại khái là do trước kia nàng ấy cũng từng là nha hoàn, ra tay cực kỳ hào phóng, rất được hạ nhân trong phủ kính trọng yêu mến. Chủ mẫu tốt, hạ nhân mới ít kiếp nạn, ai không thích.
Lam y đem một chén canh mơ khác bỏ vào giỏ trúc, nói với Thượng Khê mấy câu, sau đó hỏi: "Thượng Khê, tâm tình đại nhân hôm nay có vẻ rất tốt nhỉ?"
Thượng Khê vừa uống xong chén canh mơ, nghe vậy nhìn nàng, trong lòng xoay chuyển, tất nhiên hiểu Lam Y hỏi như vậy là có nguyên nhân.
Lam Y Thanh Y là nha hoàn bên cạnh Như Thúy, rất được Như Thúy coi trọng, Ôn Lương đối đãi với các nàng cũng khách khí vài phần, Thượng Khê cũng rất giỏi quan sát sắc mặc người ta, chưa từng vô lễ với các nàng, thường xuyên qua lại, ngược lại quan hệ của hắn và các nha hoàn trong nhà chính cũng không tệ. Mười tuổi hắn bắt đầu theo Ôn Lương, tới nay cũng được mười năm rồi, có thể nói là người hiểu Ôn Lương nhất. Sau khi đại nhân thành thân, cực kỳ coi trọng phu nhân, Thượng Khê đều để trong mắt, không cần biết phu nhân gây ra chuyện gì, đại nhân đều sẽ không tính toán. Tuy rằng ngẫu nhiên phu nhân sẽ làm vài chuyện khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cho nên thấy hành động thăm dò của Lam Y, Thượng Khê liền cười nói: "Hôm nay không có chuyện gì, tâm tình của đại nhân rất tốt." Thấy Lam Y thở ra một hơi, lại nói: "Lam Y cô nương yên tâm đi, tính tình đại nhân chúng ta rất tốt, hiện giờ phu nhân đang mang thai, mỗi ngày đại nhân đều rất vui vẻ."
Nghe rõ ám chỉ của hắn, Lam Y mỉm cười: "Ừ, đại nhân chúng ta có tướng mạo xuất chúng, tính tình cũng tốt, chẳng trách tất cả mọi người đều hâm mộ. Nhưng mà, phu nhân đang mang thai nên không thể bị kích động, ngươi nói có đúng không?"
"Đúng vậy..." Thượng Khê thẫn thờ trả lời, trong lòng tự nhủ kỳ thật các ngươi không cần lo lắng, dáng vẻ đẹp như vậy, những nữ nhân ngoài kia còn không đẹp bằng, đại nhân chắc chắn sẽ không để mắt tới nữ nhân có tướng mạo còn không bằng mình. Vì thế không cần lo lắng có người thừa dịp phu nhân mang thai mà tiếp cận đại nhân...
Đạt được thứ mình muốn, Lam Y cười khanh khách mà mang giỏ thức ăn rời đi.
Lúc này Ôn Lương đã thay một bộ áo bào màu xanh nhạt, đai lưng buộc phía sau, vốn muốn vào nội thất thăm vị phụ nữ có thai đang nghỉ trưa, thấy nàng ngủ say sưa, hai má khỏe mạnh ửng đỏ, không khỏi mím môi mỉm cười, nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Tiếp lấy canh mơ Lam Y bưng tới nhấp một hớp, Ôn Lương hỏi thăm tình trạng Như Thúy theo thói quen, những việc này ngày nào trở về hắn cũng hỏi, thứ nhất là quan tâm, thứ hai là muốn biết ý nghĩ của phụ nữ có thai, mới có thể ứng phó một vài tình huống đột ngột.
Những chuyện này cơ bản cũng bình thường, nhưng trong mắt người khác lại thành biểu hiện Ôn đại nhân quan tâm phu nhân, nha hoàn bên cạnh Như Thúy đương nhiên cao hứng, đáp vô cùng kỹ càng.
Lam Y vẫn hơi tâm thần bất định, nhìn hắn một cái, bèn đem chuyện hôm nay Trấn quốc công phu nhân phái Trần ma ma tới nói một lần, nói chuyện Trần ma ma truyền lời của Trấn quốc công muốn tìm tiểu thiếp cho hắn, thái độ Ôn Lương rất nhạt, không nhìn ra vui buồn, đến khi Lam Y nói tới Như Thúy ra oai, sai người đem Trần ma ma đang kích động ném xuống ao để thanh tỉnh đầu óc xong, thấy cặp mắt đào hoa kia đầy vui vẻ, mới yên tâm.
"Đại nhân, dù sao Trần ma ma cũng là ma ma bên cạnh lão phu nhân, nếu bà ta trở về nói lung tung, lão gia sẽ nổi giận, đến lúc đó trách tội xuống..." Lam Y lo lắng nói.
Ôn Lương đưa tay ngăn lại lời nàng, cười nói: "Ta lại cảm thấy phu nhân làm rất tốt." Thấy nàng trừng mắt thật to, dáng vẻ kinh ngạc, trong lòng nghĩ nha hoàn hầu hạ Như Thúy thật không bình tĩnh được như nàng, nhưng vẫn nói: "Không phải phu nhân đã nói rồi sao, Trần ma ma nói năng lỗ mãng, làm nàng tức giận, thân thể không thoải mái, cho nên mới trừng phạt bà ta đấy."
"..." Lam Y im lặng, đột nhiên cảm thấy không hổ là thu thê, bản lĩnh đổi trắng thay đen lớn vô cùng, nàng lĩnh giáo.
Như thế, có thể thấy đại nhân và phu nhân bọn họ đứng trên cùng một trận tuyến, hơn nữa đối với chuyện Trấn quốc công muốn tìm người hầu hạ trong phòng cho đại nhân đều không thích, nghĩ như vậy, Lam Y mới yên tâm.
Bình thường nếu phu nhân mang thai, thu thê nhà khác đều phân phòng ngủ, thê tử không thể hầu hạ trượng phu, cho nên thời điểm này chính là thiên hạ của tiểu thiếp và thông phòng. Mà không nói Ôn Lương không có tiểu thiếp, thông phòng cũng không có một người. Làm cha sao không đau lòng con trai không có ai săn sóc hầu hạ, thê tử trước đã mất, thê tử hiện tại quản không nổi, cho nên mới nhiệt tình bảo thê tử hiện tại chọn người chăm sóc cho con trai. Loại ý nghĩ này của Trấn quốc công rất bình thường, tuy nhiên lại chạm đến giới hạn của Ôn Lương.
Lúc đầu lam Y cũng rất lo lắng, nhưng mà mấy ngày qua, thấy Ôn Lương vẫn chen lấn với Như Thúy trên một giường, một vài nha hoàn trong phủ muốn rục rịch cũng không có cơ hội, bây giờ thấy thái độ chán ghét của Ôn Lương đối với sự an bài của phủ Trấn quốc công, nhất thời trong lòng yên tâm hẳn.
Sau khi Lam Y lui xuống, một mình Ôn Lương ngồi trong phòng, ngón tay vỗ nhẹ lên quạt xếp trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh, Ôn Ngạn Bình cũng người đầy mồ hôi tới, nhìn thấy Ôn Lương, lập tức cao hứng thỉnh an, uống canh mơ nha hoàn bưng tới xong, bắt đầu líu ríu nói chuyện lúc sáng cho Ôn Lương nghe, phần lớn là nói xấu Trần ma ma, cuối cùng nắm nắm đấm lại tổng kết: "Những người đó thật sự quá ghê tởm, muốn nhét nữ nhân cho cha, muốn tranh giành với nương. Cha, cha nhất định phải giữ vững bản thân nha! Ngàn vạn lần đừng tìm người bên ngoài thay thế nương, con cũng sẽ không tranh với nương đâu."
Ôn Lương mỉm cười lắng nghe, nghe thấy chuyện đứa nhỏ lo lắng, không khỏi 囧, nhưng vẫn cam đoan: "Yên tâm, trừ nương con ra, không có người khác."
Lấy được đảm bảo xong, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mĩ mãn tiếp tục
đi đứng trung bình tấn.
Sau khi Ôn Ngạn Bình đi, Ôn Lương vào phòng nhìn phụ nữ có thai đang ngủ một lần nữa, mặc dù hơi lo lắng gần đây nàng thích ngủ, nhưng lại không đành lòng đánh thức nàng, vén tóc trên trán nàng ra phía sau, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, ánh mắt dịu dàng chảy nước.
Tiếp đó bước nhẹ ra ngoài, dặn dò nha hoàn bên ngoài hầu hạ phu nhân cho tốt xong đi tới thư phòng.
"Gọi Ngọc Sênh tới đây."
Nha hoàn được Ôn Lương gọi cẩn thận nhìn lén, phát hiện hắn đang cười nhưng ánh mắt lại rất thâm sâu, cảm giác cực kỳ không thoải mái, sợ tới mức nhanh chóng đáp lời, vội vàng đi tìm Ngọc Sênh.
Lúc Ngọc Sênh được nha hoàn truyền lời Ôn Lương gọi nàng tới thư phòng, trong lòng vui vẻ, cảm thấy Ôn Lương nổi giận vì chuyện Trần ma ma, nghĩ thấy đây là một cơ hội tốt, mình phải tính toán cẩn thận một phen, không thể không hiền thục bất hiếu giống phu nhân được, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Lương.
Trên thự tế, chuyện Trần ma ma bị ném xuống hồ trên dưới ai cũng biết hết rồi, lúc đầu Ngọc Sênh nghe nói, quả thực không thể tin Như Thúy lớn gan như thế, ma ma bên cạnh Trấn quốc công phu nhân cũng không khách sáo. Chẳng qua nghĩ đến tính tình của nàng ta, cả gan làm loạn như vậy, loại chuyện ném ma ma xuống ao cho thanh tỉnh đầu óc mà cũng làm được, nàng ta không nghĩ tới hậu quả, không biết sẽ gây phiền phức cho tam thiếu gia sao? Cho nên, trong lòng Ngọc Sênh không vui, nàng không dám ngang nhiên đi trách móc Như Thúy, bèn đặt hi vọng lên người Ôn Lương, hi vọng Ôn Lương sẽ sáng suốt.
Quả nhiên, sau khi Ôn Lương trở về, liền gọi nàng tới, xem ra là rất để ý chuyện này.
Mang theo tâm tình vui sướng, Ngọc Sênh sửa sang lại quần áo trên người, liền đi tới thư phòng. Thư phòng là trọng địa của Ôn phủ, người bình thường không thể tùy tiện tới đây, Ngọc Sênh biết khi không có chuyện gì phu nhân cũng không đến gần nơi này, tránh quấy rầy đến công việc của Ôn Lương, gọi nàng tới đây, chắc là coi trọng nàng, trong lòng càng cao hứng.
Thấy Ngọc Sênh tới đây, gã sai vặt canh giữ thư phòng cách đó không xa đi tới vấn an, tuy rằng Ngọc Sênh không hầu hạ trong nhà chính, nhưng nàng ta là tỳ nữ lớn lên cùng với Ôn Lương, phân lượng tất nhiên bất đồng, hơn nữa còn là người bên cạnh mẫu thân ruột của Ôn Lương, tình cảm không thể so với người ngoài. Vì thế người trong phủ đối với Ngọc Sênh, tương đối tôn trọng.
Lúc này tâm tình của Ngọc Sênh rất tốt, gật đầu chào Thượng Hà, sau đó nói mấy câu.
Thượng Hà là người lanh lợi, nói mấy câu liền biết được tâm tình Ngọc Sênh lúc này, trong lòng không khỏi lắc đầu thở dài cười. Nếu không phải đại nhân cảm thấy ở trong phòng chất vấn sẽ làm phiền phu nhân nghỉ ngơi, sao có thể gọi người tới thư phòng? Vừa rồi hắn còn thấy sắc mặt đại nhân khó hiểu, đoán là tâm tình không tốt lắm, cho nên gọi Ngọc Sênh đến tất nhiên không phải chuyện tốt gì, chắc là muốn nhắc nhở Ngọc Sênh mấy câu, chẳng qua Ngọc Sênh không dám chậm trễ thời gian để Ôn Lương chờ, Thượng Hà chỉ có thể lắc đầu.
Được sự cho phép của người trong phòng, Ngọc Sênh cẩn thận đi vào, liền nhìn thấy trên bàn sách trước cửa sổ phía nam, nam nhân mặc áo bào màu xanh nhạt đang ngồi, tay cầm bút lông sói đang viết cái gì đó.
Ngọc Sênh đứng nửa khắc mới thấy hắn thu bút, đem bút lông sói thả lại trên giá, mực nước bắn tung tóe trên bàn, muốn tiến đến lau dọn thì bị hắn ngăn lại.
"Ngọc Sênh, đây là lần cuối cùng."
Ngọc Sênh hơi mơ hồ, ngơ ngác nhìn nam tử phía trước. Thấy hắn bưng chén trà nguội lên nhấp một ngụm, rất muốn mở miệng nói trà đã lạnh, không tốt cho dạ dày, nhưng mà yết hầu khô khốc, há mồm không nói được gì.
"Ngươi là con gái Ngọc ma ma, mẫu thân rất coi trọng ngươi, ý mẫu thân năm đó, vốn muốn đợi khi ngươi lớn lên, để ngươi hầu hạ ta, cho ta có một tri kỷ." Ôn Lương lạnh nhạt nói.
Ngọc Sênh không bị lời ám chỉ này làm cao hứng, ngược lại cảm thấy hoảng sợ. Náng biết mẫu thân vốn là nha hoàn bên cạnh Trấn quốc công phu nhân, cũng là ma ma chăm sóc tam thiếu gia, phân lượng tình cảm đương nhiên khác biệt, tam thiếu gia rất kính trọng mẫu thân, cho nên địa vị của mình trong lòng tam thiếu gia cũng khác biệt. Nếu trước hôm nay, tam thiếu gia nói những lời này nàng nhất định sẽ rất vui mừng, thậm chí sẽ sinh ra vọng tưởng. Thế nhưng hôm nay nàng chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ngọc Sênh là người thông minh, những năm gần đây qua hành động của tam thiếu gia nàng biết được mình chỉ là người hầu trung thành, quản lý tốt chuyện trong hậu viện, trợ giúp phu nhân làm việc, để cho hắn yên tâm. Có lẽ khi tuổi ngày càng lớn, trong lòng càng oán giận, oán hắn vì sao một mực không trở về, oán hắn một mực không để ý tới mình, vì sao vẫn không thu mình vào phòng. Cuối cùng tuổi càng lớn, đã qua tuổi nghị thân, mới hiểu được tính toán của hắn, sẽ không nghe lời phu nhân năm đó thu nàng vào phòng hầu hạ.
Nàng hiểu những chuyện này, trong lòng bình tĩnh, biết mình không thể nào. Cho nên lúc này nghe hắn nói trắng ra, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng biết rõ hắn sẽ không duyên không cớ mà nhắc đến việc này.
"Những năm qua, ta đã khiến ngươi chậm trễ, bây giờ ngươi mới hai mươi, tuổi cũng không lớn lắm, mấy vị quản sự trong trang..."
"Tam thiếu gia!" Ngọc Sênh cắt ngang lời hắn, quỳ xuống khẩn cầu: "Tam thiếu gia, nô tỳ không gả, nô tỳ nguyện cả đời hầu hạ bên cạnh ngài, đây là chuyện nô tỳ đã hứa với lão phu nhân năm đó. Sau khi tam thiếu gia có tiểu thiếu gia, nô tỳ vẫn tiếp tục bảo vệ tiểu thiếu gia."
Ôn Lương quan sát nàng, cặp mắt đào hoa đen như mực bình tĩnh khiến nàng kinh hãi, dũng khí biến thành sợ sệt, không khỏi cúi thấp đầu.
"Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, cũng biết ngươi rất tốt với ta. Nhưng mà ta không cần một nha đầu tâm ý lớn mật vọng trắc chủ tử." Nói xong, Ôn Lương vui vẻ, trên mặt cười dịu dàng: "Vài ngày nữa thân thể phu nhân tốt hơn, ta sẽ gọi mấy người quản sự trong thôn trang tuổi tác thích hợp chưa thành thân tới phủ, để Ngọc ma ma xem xét một chút, chọn cho ngươi một vị phu tế hợp ý, ta tin Ngọc ma ma sẽ rất cao hứng. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Ngọc Sênh há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoàng, nguyên lai, những chuyện nàng làm, hắn đều để trong mắt, chẳng qua trước kia không thèm để ý, cho nên những chuyện mình làm vì tốt cho hắn, hắn không chịu đựng được nữa.
Qua chuyện này, muốn cách ly nàng sao? Còn trừng phạt nào tàn khốc hơn nữa? Biết rõ nàng có lời hứa với lão phu nhân đã qua đời, cả đời bầu bạn với hắn, không rời nữa bước!