Nhưng Hạ Minh Nguyệt vẫn bị Cố Minh Diệp kéo đi ăn sáng.
Trong một con hẻm phía sau Cục Dân chính, thế giới tràn ngập pháo hoa, bánh bao hấp, hơi nước lượn lờ, tiếng bánh quẩy xì xèo trong chảo rán, có người hét lên “Ông chủ, tính tiền!” Trên chiếc bàn đầy dầu mỡ, có người đàn ông da đen, húp hết nửa bát mì, thở ra hơi nóng, chậc lưỡi rồi húp thêm miếng nữa; cũng có người phụ nữ mặc đồ ngủ bị kéo xuống, nghịch điện thoại, ăn chống chế; còn có một cậu học sinh đi muộn, bỏ cặp sách sang một bên, cổ vẫn quàng khăn đỏ, trên tay cầm đôi đũa dài, cắn một miếng thật to, ngoác mồm nhìn trái nhìn phải… Con ngõ chật hẹp bẩn thỉu nhưng tràn đầy sức sống.
Hạ Minh Nguyệt từ nhỏ đã lượn lờ khắp nơi, đi qua rất nhiều hẻm nhỏ như vậy. Nhưng Cố Minh Diệp ít khi tiếp xúc với cuộc sống của những người dưới đáy xã hội, luôn có cơm bưng nước rót tận miệng, tại sao anh lại kéo cô tới đây?
Đầu tiên Cố Minh Diệp chạy đến một cửa hàng mua một cốc nước ép mơ xanh, Hạ Minh Nguyệt nhấp một ngụm, nhăn mặt, “Chua quá.”
Cố Minh Diệp cũng nhấp một ngụm, “Ngon quá.” Sau đó anh kéo cô vào sâu trong hẻm, bước đến một hàng xe đẩy và nói: “Cho hai cái bánh gạo hoa quế.” Bánh gạo hoa quế thơm ngọt, mềm mềm, vừa vào miệng đã tan ra. Hạ Minh Nguyệt cắn hai miếng là hết, ừm, không tệ. Cô với lấy tay của Cố Minh Diệp, uống một ngụm nước mơ xanh.
Cố Minh Diệp kéo cô về phía trước, mua hai cái bánh bao mẹ chồng của một quầy hàng nào đó. Bánh bao làm từ bột nếp, có vị đắng. Nhưng vị đắng không nồng, chỉ thoang thoảng thôi, nhân vừng cát lún bọc ở giữa, ngọt đắng đen xen, tạo nên sự độc đáo cho món bánh bao mẹ chồng.
Hạ Minh Nguyệt đã thấy lưng lửng bụng rồi, nhưng Cố Minh Diệp vẫn kéo cô vào trong, cô cầm lấy cốc nước mơ xanh, nói: “Em no rồi. Anh muốn ăn gì thì mua. Đừng mua phần của em.”
Cố Minh Diệp lại mua thêm một cái màn thầu nhân khoai tây cay cắt nhỏ. Anh cắn một miếng, đưa lên miệng Hạ Minh Nguyệt, “Cắn thử một miếng thôi.” Hạ Minh Nguyệt đành ăn một miếng.
Cố Minh Diệp cứ kéo cô tới lui trong con hẻm, càng đi càng cau mày. Hạ Minh Nguyệt hỏi, “Anh tìm gì thế?” Cố Minh Diệp không trả lời.
Đi thêm một vòng, một chiếc xe đẩy rách nát từ giữa hai tòa nhà dân cư chậm rãi lăn ra, Cố Minh Diệp nhìn thấy, hai mắt sáng lên, lôi cô qua đấy, ánh mắt lấp lánh: “Cho một quả trứng vịt muối.” Đương nhiên là Hạ Minh Nguyệt bị “cưỡng bức” ăn một miếng.
Lúc anh ép cô ăn màn thầu cay, cô đã hiểu, đợi Cố Minh Diệp ăn hết quả trứng vịt muối, cô mới cười hỏi: “Có mặn không?”
Cố Minh Diệp nhíu mày lắc đầu, uống cạn cốc nước mơ xanh mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi. Anh vui vẻ nói: “Không mặn.”
“Đồ ngốc.” Hạ Minh Nguyệt mỉm cười, “Mấy thứ linh tinh trên mạng anh cũng tin à?”
Cố Minh Diệp siết chạy bàn tay của cô, đôi mắt thâm thúy, “Là lời chúc may mắn mà, phải tin chứ?”
Con hẻm nhỏ phía sau Cục Dân chính được người dân địa phương gọi là “Ngõ vợ chồng”, nghe nói cặp vợ chồng mới cưới vừa nhận được giấy chứng nhận nhất định phải ra đây ăn cơm ngay. Ăn hết các món chua, ngọt, đắng, cay, mặn ở ngõ vợ chồng ____ tức đã nếm trải đủ năm hương vị của cuộc sống, bao gồm nước mơ xanh cô Đổng, bánh gạo ông Tôn, bánh bao bà Vương, màn thầu đại gia và bát cháo trứng vịt muối của quán hàng rong. Cho dù cuộc đời này có vấp phải bao khó khăn thì cặp vợ chồng cũng có thể cùng nhau vượt qua và ở bên nhau trọn đời.
Hạ Minh Nguyệt là dân địa phương, đương nhiên là đã nghe qua truyền thuyết này. Nhưng nghĩ đến thói quen ăn uống của Cố Minh Diệp, ăn một lúc nhiều quầy như vậy, sợ là dạ dày sẽ không chịu nổi, nên cô không định dẫn anh tới chỗ này.
Ai ngờ người đàn ông lại lên mạng đọc lung tung đâu đó, rồi tự giác dẫn cô đến đây ăn. Cô thơm má anh, “Về nhà thôi.”
Chiếc xe phi như bay như bay về nhà.
Hai người bắn tia lửa suốt quãng đường về, chấm mút nhau chán chê, cuối cùng cũng về được nhà.
Tay Hạ Minh Nguyệt không chút do dự nắm lấy thắt lưng của anh, còn Cố Minh Diệp thì thô bạo nắm lấy tay cô rồi ấn lên cửa, kề sát, trầm giọng nói: “Cấm nhúc nhích.”
Hạ Minh Nguyệt huýt sáo ____ chất. Xem ra ngày thường chịu đựng rất vất vả?
“Cấm huýt sáo.”
Môi hai người áp vào nhau, Hạ Minh Nguyệt nói, “Bá đạo.”
Cố Minh Diệp nắm toàn quyền kiểm soát, ép sát vào cô, như con sói đang đánh dấu con mồi.
Hạ Minh Nguyệt thở hồng hộc — dưới giường là hoàng tử nhỏ, trên giường là đế vương, mau chiếm lấy em đi!
Cô ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thanh tú, Cố Minh Diệp vùi đầu vào đó, ấn mũi vào từng tấc thịt, ngửi ngửi, thơm quá. Mùi của mặt trăng nhỏ.
Rõ ràng là mình cũng dùng loại sữa tắm ấy, loại kem dưỡng da ấy, nhưng cơ thể của Hạ Minh Nguyệt lại thơm hơn anh. Mùi thơm độc đáo, dịu ngọt, như có như không, thoảng nồng, ngửi một lần liền nghiện, hít một chút đã đói.
Cố Minh Diệp bế ngang người cô, đặt lên giường. Tim Hạ Minh Nguyệt vọt đến tận cổ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt thế vô song đó năm giây, rồi nhắm mắt lại _____ mụ nội nó, quá đẹp trai!
Cô nghe thấy giọng nói của anh, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, cô nuốt nước bọt, nhắm chặt hai mắt, “Nhanh lên.” Bà đây đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Cố Minh Diệp đè lên cô, đan hai bàn tay vào nhau, từ từ hôn xuống…
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa,
Tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền,
Yêu nước, tận tụy, trung thực, thân thiện.
Năm giây sau, hai người nhìn nhau. Phòng ngủ rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Nhịp tim của hai người vẫn đập kịch liệt, người nhớp mồ hôi, nhiệt độ trong phòng ngủ vẫn hầm hập, nhưng lần đầu tiên của họ đã xong rồi.
Hạ Minh Nguyệt hoang mang trong lòng ____ Chuyện còn tuyệt vọng hơn ‘chỉ dài 6cm’ chính là chú Cố là vua tốc độ.
Ồ tố kề? An tuê! Ha ji ma! Ông giời ơi, ông đừng đùa con thế.
Giờ có cần an ủi anh không? Nói “Không sao đâu”? Nhưng khi nhìn biểu cảm khiếp sợ, mờ mịt, bối rối của Cố Minh Diệp, cô che mặt lại ____ không nỡ nhìn.
Cố Minh Diệp không thể tin được – Guây sầm ma? Sau đó anh từ từ kéo chăn bông, che mình lại, “Tôi là ai giữa cuộc đời ~ “
Anh cắn chăn bông, khóc chút chít ___ Huhu, phải làm gì bây giờ?
Hạ Minh Nguyệt chọc anh, gian nan nói: “Cái đó… thực ra, thực sự là…”
Cố Minh Diệp òa khóc.
Hạ Minh
Cố Minh Diệp rúc mình trong chăn, không chịu ra ngoài. Nhục quá mà.
Nếu loại chuyện này để lại bóng ma tâm lý… Hạ Minh Nguyệt dùng giọng dịu dàng nhất, lời nói hoa mỹ nhất, giả thiết đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình để dỗ dành anh.
“Thật không?” Cố Minh Diệp thò đầu khỏi chăn.
“Thật!” Hạ Minh Nguyệt thề thốt, “Nói dối làm chó.” Hy vọng là thật? Sau đó cô trườn mình vào lòng anh, da thịt dán nhau, nụ hôn ướt át của Hạ Minh Nguyệt dừng trên môi anh, cố ý thở hổn hển: “Chú Cố…”
Hai người hôn nhau, nhiệt độ trong phòng lại nóng lên lần nữa.
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa,
Tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền,
Yêu nước, tận tụy, trung thực, thân thiện.
Lần thứ hai Cố Minh Diệp như cố chứng minh điều gì đó, vần vò cô mãi không thả, Hạ Minh Nguyệt khổ không nói nổi.
Ngày hôm sau, Hạ Minh Nguyệt tỉnh dậy trong vòng tay của Cố Minh Diệp, chân người đàn ông ngang ngược gác lên người cô, tay cũng ôm chặt lấy cô. Thấy cô tỉnh, anh cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng, vợ yêu!”
Hạ Minh Nguyệt toàn thân đau nhức, lại bị anh ôm như này nên rất khó thở, cô xoay người thoát khỏi vòng tay anh, bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm cho chói mắt, cô mệt mỏi trợn mắt, “Muộn quá rồi.”
Người đàn ông cũng lăn qua đây, ôm cô vào lòng, vẫn là chìm trong khi thế oai hùng dũng mãnh tối qua, hai mắt sáng ngời: “Tập thể dục buổi sáng nhé?”
Hạ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ lại cảm giác đau đớn như bị lăng trì đêm qua, cô kích động xua tay, “Không được, phải tiết chế một chút.”
Anh tủi thân nhìn Hạ Minh Nguyệt.
Hạ Minh Nguyệt xoay người, mặt còn tủi thân hơn anh.
Cố Minh Diệp đành vờ kiêu ngạo buông tha cô, nhảy khỏi giường, “Anh đi mua đồ ăn cho em.” Anh hôn cô, “Chờ anh.” Liếc mắt đưa tình, thâm tình trìu mến, dịu dàng như nước.
“Ừ.” Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn yếu đuối, cũng nhìn anh đong đầy yêu thương.
Người đàn ông vui vẻ đi xuống lầu, Hạ Minh Nguyệt chật vật xoay người lại, nói: “Địt mẹ! Toàn lũ lộn xào!” Cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Nghĩ đến tác phong của người đàn ông, dưới giường chó con, trên giường chó sói, dục vọng không thể khống chế, động tác tàn nhẫn không chấp nhận được, cô cắn chăn phát run ___ Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Ngôn tình lộn xào, phim heo lộn xào, mấy kiến thức lý luận cô biết cũng lộn xào nốt.
Hạ Minh Nguyệt thở ngắn than dài.
Cố Minh Diệp quay lại rất nhanh, bám dính đến khi cô ăn xong mới thôi, chăn bông bị vén lên, anh chui vào ôm chặt lấy cô, hôn từ trên xuống dưới, Hạ Minh Nguyệt thở hổn hển, nắm lấy đôi tay hư đốn của anh, kêu thảm thiết đầy chắc nịch: “Hôm nay em thực sự không thể làm nữa.”
Động tác của Cố Minh Diệp dừng lại, giọng trầm ấm, “Anh biết, anh chỉ hôn thôi mà.”
Hai người quấn quít trên giường hồi lâu, cuối cùng Hạ Minh Nguyệt cũng ngủ thiếp đi. Cố Minh Diệp thấy cô ngủ say, ở lại với cô một lúc rồi ngâm nga bài hát, đi đến phòng làm việc.
Khi Hạ Minh Nguyệt tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn hẳn, nhóm “Mỹ nhân quốc sắc thiên hương” nổ noti của cô ——
Kha Nhất Ức: Cả ngày không có tin tức gì, chắc là bận đại chiến 99 81 hiệp.
Dư Tử Hảo: Xét về điều kiện sinh lý của con người, điều đó là không thể.
Hứa Thu Hạnh: Mai có cần tớ xin nghỉ hộ không? @Mặt trăng nhỏ của chú Cố
…………
Kha Nhất Ức: Chị em, cậu mà không xuất hiện là bọn tớ báo cảnh sát đấy.
Dư Tử Hảo: Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!
Hứa Thu Hạnh: Cậu làm tớ mong chờ thế giới của người trưởng thành quá.
Hạ Minh Nguyệt quấn chặt chăn bông, trả lời: [khóc to] Tớ muốn về ký túc xá!
Kha Nhất Ức: [khiếp sợ]
Dư Tử Hảo: [khiếp sợ]
Hứa Thu Hạnh: [khiếp sợ]
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Thế giới của người trưởng thành thật đáng sợ! Tớ không tiếp thu nổi!
Kha Nhất Ức: Cậu đùa tớ đấy à?
Dư Tử Hảo: Có vẻ như đời sống vợ chồng không hòa hợp lắm!
Hứa Thu Hạnh: Ái chà chà ~
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Đừng nói nữa! Mai tớ sẽ dọn về ngay!
Hôm sau Hạ Minh Nguyệt học hành cực kỳ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng, ghi chép đầy đủ, Kha Nhất Ức như gặp phải ma, hỏi: “Cậu bị đứt dây thần kinh nào à?”
Hạ Minh Nguyệt bí ẩn nói: “Học tập mới là chuyện hạnh phúc nhất trên cuộc đời. Tớ yêu học tập, học tập giúp tớ tiến bộ.”