Hiểu Hiểu nắm chặt lọ thuốc trị bỏng trong tay, đứng căng thẳng trước cửa
phòng 1202, dũng khí như một quả bong bóng đã bị đâm thủng, phồng to rồi xì lép xẹp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình tới đây để nói
xin lỗi, không được chùn bước, ngón tay thon dài nhấn lên chuông cửa.
Kính coong~!
Cảnh Bất Mị đang dọn hành lý trong phòng, nghe thấy tiếng chuông liền định
ra mở thì bị Khang Hi bất ngờ lao ra từ phòng ngủ ngăn lại.
Mắt anh vẫn đỏ hồng vì nước mắt nóng hổi, vẻ mặt ấm ức, trông như chú thỏ không được ăn cà rốt.
Kế Hiếu Nam đang lim dim trên salon bị tiếng chuông cửa đánh thức, miễn
cưỡng thức dậy. Thấy Khang Hi ra dấu không được lên tiếng nên cũng im
thin thít.
Vệ Bảo thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn anh đứng ở cửa không nhúc nhích, chẳng định mở cửa, cảm thấy rất khó hiểu.
Ba người nhìn nhau ngơ ngác, thế là thế nào?
Hiểu Hiểu thấy không ai trả lời, lại nhấn chuông lần nữa, vẫn không có động
tĩnh gì như cũ, không còn cách nào khác, cô đưa tay đập cửa.
“Khang Hi, anh ở đâu?”
Hoàng Hậu nương nương giá lâm!
Rõ ràng Khang Hi biết là ai, thế nên không cho phép bọn họ lên tiếng.
Căn hộ này được coi là một trụ sở bí mật, ngoại trừ ba người bọn họ thì cũng chỉ có Hoàng Hậu nương nương biết Khang Hi ở đây.
Khang Hi mở cái nắp trên mắt mèo, nhìn Hiểu Hiểu qua cái lỗ nhỏ xíu.
Cô rạng rỡ như bầu trời đêm đầy sao, dùng thứ ánh sáng lẫn màn đêm tuyệt
vời nhất để tụ lại, nhanh như một ngôi sao băng rực rỡ mà dịu dàng, lướt qua đêm đen trong đôi mắt anh. Thế nhưng sự đố kỵ lại như vết tro tàn,
một lần nữa gặm nhấm con tim, khiến bàn tay đặt trên cửa của Khang Hi
cứng đờ trong không khí, chỉ còn sự dịu dàng đong đầy trong ánh mắt.
Anh rất muốn nhổ hết cay đắng khổ sở trong lòng, thế nhưng dù chúng có rơi
đầy đất thì vẫn nỗi tủi thân và chua xót vẫn còn dày đặc.
Nhất thời, trái tim lại khó chịu, mắt cũng ửng đỏ, hốc mắt ầng ậng nước, như giọt sương trên cánh hoa, ngón tay vừa chạm vào cửa rồi buông thõng.
Cái vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương này, khiến ba anh chàng đằng sau xót chết đi được.
Vệ Bảo đi tới ghé vào tai Cảnh Bất Mị nói: “Lát nữa trước khi lên máy bay, cậu mua cho cậu ta một thanh chocolate đi.”
“Mua chocolate làm gì? Cậu ta có thích ăn đâu.”
Cảnh Bất Mị nghĩ nội thương trong lòng Khang Hi không thể được chữa lành
trong một sớm một chiều đâu. Đúng là nghiệt chướng, đường đường là một
người đàn ông sáng giá như thế, lại bị phụ nữ dày vò trở thành bịch nước mắt thế này.
“Dỗ cậu ta chứ gì! Cậu thấy cái bộ cậu ta tội nghiệp không, cứ như chó không chủ ấy.”
“Cút!” Nếu Cảnh Bất Mị có thể dỗ được thì bản thân còn phải khổ vậy sao?
Kế Hiếu Nam đi tới, quay qua Khang Hi hỏi: “Cậu muốn gặp, hay là không?”
Vai Khang Hi run run, ngẩng đầu, nhắm chặt mắt, để nước mắt chảy ngược vào lòng, u oán hừ một tiếng: “Không gặp!”
“Không gặp thật à? Bây giờ mà không gặp thì cậu cẩn thận sau này không có cơ hội nữa đâu…”
Nói chưa hết câu thì Khang Hi trở mặt còn nhanh hơn lật sách, suýt nữa đá bay hắn ra ngoài.
Hiểu Hiểu thấy chờ lâu mà không ai đáp lại, tưởng là anh không có ở nhà, rầu rĩ rời đi.
Sau khi cô rời đi, Khang Hi lại nhốt mình trong phòng ngủ, ai gọi cũng không đáp.
—
Màn đêm mỏng manh bất tri bất giác che lấp tất thảy, ánh trăng dịu dàng như một hồ nước tĩnh mịch, lại mơ hồ như màn sương mông lung, sương đọng
lại, mang một cảnh giác mát lạnh.
Hiểu Hiểu cứ nghĩ rằng Khang Hi sẽ gõ cửa như trước, xông vào nhà, chiếm bếp của cô, làm cơm cho cô ăn. Thế nhưng chờ mãi chờ mãi mà không thấy anh
tới, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
Lọ thuốc trị phỏng lấp lánh không gì bằng đập vào mắt, cô quyết định lại đi tìm anh.
Vừa mở cửa, Kế Hiếu Nam bất ngờ xuất hiện trước mặt, khiến cô ngẩn cả người.
Kế Hiếu Nam giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, “Vạn Tuế Gia nhà tôi có
dặn, bắt đầu từ tối nay, mỗi ngày tôi sẽ mang cơm đến cho cô!”
Vệ Bảo phụ trách mua thức ăn, Kế Hiếu Nam phụ trách phục vụ tận nơi, ai bảo hắn rảnh rỗi nhất làm gì.
“Anh ấy đâu?” Hiểu Hiểu nhận ra hắn là bạn của Khang Hi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Trở lại đoàn làm phim, chắc bây giờ cũng đã lên máy bay rồi.” Hắn đưa hộp
đựng thức ăn cho cô, “Đúng rồi, còn Nếp nữa!” Kế Hiếu Nam kéo dây thừng
nhét vào tay cô, Nếp nằm sấp trên mặt đất, thè lưỡi thở.
Nó ở lì tại nhà Hiểu Hiểu mấy ngày, đã quen, không có tâm lý bài xích.
Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một nỗi mất mát như ẩn như
hiện, nhưng cũng không nhiều hơn, chỉ như vừa vây quanh, chưa kịp điều
chỉnh.
Cô nhìn hộp thức ăn, cảm thấy nhận mãi cũng thẹn, cứ ăn đồ của người ta mãi thế này, ít nhiều cũng thấy ngượng ngùng.
Tựa như đã nhìn thấu, Kế Hiếu Nam đủng đỉnh nói: “Nếu cô muốn từ chối thì
đừng nói với tôi.” Hắn lấy tờ giấy ghi chú trong túi ra, “Đây là số
WeChat của Vạn Tuế Gia, cô biết đấy, nghệ sĩ rất phức tạp, số WeChat này không phải đăng ký theo số điện thoại thường dùng của cậu ấy. Cô cứ
theo số này mà thêm cậu ấy vào nhé, có gì thì cứ nói với Khang Hi ấy.
Tôi chỉ là chân chạy vặt thôi.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xoa đầu Nếp, rỉ tai nó vài câu rồi bỏ đi.
Cô đã quen với nét chữ trên tờ giấy, như sợ bị mất, thầm đọc đi đọc lại số WeChat này mấy lần.
Trở về phòng, cô mở hộp đựng thức ăn, chẳng ngạc nhiên chút nào, bên trong
toàn những món cô thích cả. Ba mặn một canh, lại còn cả một phần salad
trái cây.
Bao nỗi thất lạc hụt hẫng nay dần dần được gom lại, tụ hợp, sau đó biến
mất. Thay vào đó là một cảm giác ấm áp, vui vẻ, từ từ lan dần trong lồng ngực.
Hiểu Hiểu đặt hộp thức ăn lên bàn, không dùng vội, tìm điện thoại, mở ứng
dụng. Trưởng thành ở Mỹ, cô không quen với những ứng dụng chat trong
nước, chủ yếu dùng MSN cơ. An Hủy nói việc này sẽ khiến Hiểu Hiểu xa rời xã hội, thế nên đã cài giúp WeChat cho, nhưng cô chưa dùng lần nào.
Cô mở app Wechat, nhập mật mã 600600. Đây là mật mã căn cứ từ tên của cô,
thế nên nhớ rất kỹ. Sau khi đăng ký, cô chạm vào phần thông tin ở dưới
cùng, chọn mục thêm bạn, đánh số WeChat của Khang Hi vào ô tìm kiếm, sau đó xác nhận tìm.
Rất nhanh sau đó, bốn chữ ‘Ngô Hoàng Vạn Tuế’ nhảy ra ngoài, Hiểu Hiểu ngẩn người ra, nhìn avatar hình của Nếp mới dám xác định là anh.
nickname gì mà tự kỷ thế này… cô không kiềm được, mím môi cười.
Ngón tay cẩn thận chạm vào nickname kia, sau khi đánh chữ ‘Tôi là Hiểu Hiểu’ ở ô xác nhận thông tin thêm bạn, nhấn vào nút gửi đi ở góc phải.
Chờ một lát mà không thấy xác nhận, đoán rằng có lẽ anh vẫn đang ở trên máy bay, không khỏi cảm thấy thất vọng. Thế nhưng lại nghĩ khi anh xuống
máy bay là sẽ nhìn thấy ngay thì tâm trạng cô khá hơn một chút.
Hiểu Hiểu vào lại phòng bếp, chuẩn bị ăn tối thì Vừng rên ư ử.
“Sao vậy?”
Vừng quay về phía chậu thức ăn của mình, sủa một tiếng.
Nếp đang chổng mông to, ăn cơm của Vừng hùng hục, hoàn toàn không biết cái
gì gọi là lễ phép, sau khi ăn xong còn đi chiếm ổ của Vừng một cách rất
‘hổ báo’.
Vừng không vui, tới đuổi, thế nhưng Nếp sống chết cũng không chịu rời đi.
Vừng dùng sức cắn nệm để kéo, ý muốn đoạt giường mình về, còn Nếp cứ
chễm chệ nằm trên, mặc anh chàng kéo hì hục.
Ngay lập
tức, hai con chó quấn vào nhau túi bụi không tách được.
Đúng là chủ nào chó nấy.
Tính nết và cái đức hạnh chiếm không gian của người khác thế này, giống chủ của nó y như đúc.
“Nếp, không bắt nạt Vừng, không thì không có đồ ăn sáng!” Cô quát.
Khang Hi có từng nói muốn nhờ cô dạy dỗ Nếp, ăn nhiều bữa của anh vậy rồi, Hiểu Hiểu không thể tắc trách.
Hình như Nếp hiểu, hai tròng mắt lóng lánh ánh nước.
“Không nghe lời, có làm nũng cũng vậy thôi!” Hiểu Hiểu là huấn luyện viên đội
đặc cảnh, chiêu làm nũng thế này, hoàn toàn vô hiệu với cô.
Nếp ư ử, rũ đầu rời khỏi cái nệm của Vừng.
Vừng lập tức nhào lên nệm, thế sống chết cũng phải bảo vệ lãnh địa của mình.
Lúc này Hiểu Hiểu mới sực nhớ ra Kế Hiếu Nam chỉ giao mỗi mình Nếp cho cô
mà thôi, chẳng mang đồ dùng hằng ngày của nó tới, chậu thức ăn và nước
thì chẳng sao, thế nhưng nệm ngủ thì… Cô lục lọi dưới gầm giường, nhớ kỹ từng mua cho Vừng một cái nệm thú cưng, vì nhỏ nên không dùng. Nay Nếp
nhỏ hơn Vừng một chút, chắc là vừa.
Cô lôi một cái đệm cho thú cưng màu xanh hải quân từ dưới gầm giường ra, đặt xuống bên cạnh Vừng, “Tới đây, Nếp!”
Nếp ngửi cái nệm, dùng chân ấn ấn, con mắt vẫn liếc về cái đệm của Vừng.
Vừng bắt đầu lăn đi lăn mình trên đệm mình, hoàn toàn không có ý nhường nhịn.
Nếp thở phì phò, dùng móng vuốt cào cái đệm như đào hố, hận không thể cào
được đống xốp bên trong ra. Cái đệm này được làm bằng vải bố dày chắc,
cào nửa ngày mà chỉ được mấy vết trầy, chẳng có xíu gì là sắp hư, nó rên rỉ sụt sịt mấy tiếng, tỏ ra đáng thương nằm xuống đệm.
Hiểu Hiểu ấn nút trên máy thức ăn, chậu thức ăn đầy tràn, mang cho Vừng.
Vừng vẫy đuôi, ăn sạch sành sanh, Nếp nằm trên đệm ở bên cạnh, mắt nhìn ngó ra vẻ thèm thuồng.
“Không được ăn nữa! Tự xem mày béo thế nào rồi này?”
Chưa thấy con chó berger nào có mông nẩy như lồng đèn thế này.
Chó bị béo phì sẽ xuất hiện những bệnh về tuần hoàn và hô hấp, khả năng miễn dịch cũng giảm.
Đây không phải hiện tượng tốt.
Cô quyết định lập ra kế hoạch giảm cân cho Nếp, bắt đầu từ việc giảm lượng ăn.
—
Bắc Kinh—
Máy bay vừa hạ cánh, Khang Hi đi từ đường dành cho khách VIP rời khỏi sân
bay, lên xe bảo mẫu. Đã quá khuya mà anh vẫn còn mang kính mát, chẳng hề vui vẻ tẹo nào, mặt mũi cứng ngắc, trông như cảnh đặc tả trong phim,
nghiêm nghị.
Lên xe, Cảnh Bất Mị sợ gặp phải phóng viên hỏi chuyện ung thư não của anh,
thế nên vội vàng bảo tài xế lái xe. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, mới một
giờ sáng, trễ thế này, không cần đến đoàn làm phim nữa, quyết định về
khách sạn trước.
Xe chạy băng băng trên đường quốc lộ, màn đêm chạy dọc hai bên xe, chỉ có
trước mặt được chiếu đèn sáng như ban ngày, cùng những cây đại thụ cao
che trời đang nhảy múa theo gió.
Khang Hi tìm điện thoại của mình, sau khi mở máy thì nhấn thẳng vào app
WeChat, tay chọn phần nút thông báo, trong phần bạn mới, như anh mong
đợi, có một tin thêm bạn.
Anh vội vàng tháo mắt kiếng xuống.
Dòng chữ ‘Loli cup E., đề nghị thêm bạn thành bạn thân’, đã chọt mù Khang Hi trong nháy mắt.
Cái quỷ gì thế này? Quảng cáo?
Anh vội vàng liếc sang avatar, ảnh chụp rất nhỏ, nhưng tự như được lắp kính lúp, anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay người trong ảnh là Hiểu Hiểu.
Là cô thật sao?
Khang Hi không tin, dụi dụi mắt, vẫn là câu ‘Loli cup E., đề nghị thêm bạn thành bạn thân’.
Cup E…
Khang Hi cảm thấy có một cỗ nhiệt khí xộc thẳng lên đầu, khiến mũi anh hơi đau nhức.
Cảnh Bất Mị ngồi bên cạnh, động tác của anh rõ ràng như vậy, đương nhiên sẽ
chú ý. Nghiêng đầu nhìn qua, sau khi dòng chữ trên màn hình bắn vào mắt, sặc đến ho khan một hồi.
Cup E… Mất cmn hồn quá đi chứ.
Cup E. (Bị người gọi đùa: chữ viết tắt của Ecstasy, mang ý khiến người ta mất hồn lạc phách)
(*) Giải thích trên là của tác giả, ngoài ra, Ecstasy là tên của ma túy tổng hợp. Cup E ở đây còn chỉ cỡ áo ngực.
Cảnh Bất Mị không nhịn được mà vỗ đùi cười như điên, Hoàng Hậu thật là quá dữ dội!
“Không được cười!” Khang Hi đỏ mặt quát tướng.
“Không phải… chỉ là tôi nghĩ… hahaha…” Cậu ta cười đến chảy nước mắt, “Chắc là thật đó… Hoàng Hậu nương nương đúng là mặt non ngự…” Dưới con mắt đầy sát khí của Khang Hi, vẫn nên nuốt hai chữ dung tục kia xuống thì hơn.
(*) Từ Cảnh Bất Mị muốn nói là ‘Mặt non ngực lớn’
Con mắt Khang Hi đen thui: “Bớt nghĩ tới những thứ không có cho tôi!”
“Được rồi, tôi đi, tôi đi mà!” Cảnh Bất Mị nín cười, leo ra ngồi đằng sau anh. Những tràng cười đứt quãng cứ vang lên không dứt.
Tầm mắt của Khang Hi lại quay về với màn hình điện thoại, ót toàn vạch đen.
Ai lấy nickname này cho cô?
Anh chắc chắn đây không phải thứ Hiểu Hiểu có thể nghĩ ra được.
Cái gì mà cup E chứ… Mà có thật không?
Màn kịch trong đầu bắt đầu mở màn, chỉ có anh biết mình đang hừng hực thế nào.
Bất chợt, cơn nhức nhối ở mũi tăng lên, một luồng nhiệt tanh tanh tanh trào ra…
Cảnh Bất Mị cười no, định hỏi anh có muốn ăn khuya hay không, bỗng thấy Khang Hi đang bịt mũi, máu tràn qua kẽ tay.
“Sao cậu lại chảy máu mũi thế…” Cảnh Bất Mị vội vàng rút khăn tay đưa anh.
“Cút đi!”
Khang Hi quát thét, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo đã quen, nay còn đỏ hơn máu.
Nước mắt và máu đều là chất lỏng cả, anh mất nước còn nhanh hơn cả ngập lụt sông Hoàng Hà.
Cảnh Bất Mị quyết định ngày mai sẽ bảo Tiểu Trần mua hai thùng nước khoáng, để Khang Hi bồi bổ lại một chút.