Thượng Hải,–
Buổi tối, đêm yên tĩnh.
Cả người cô không ngừng run rẩy, đầu cứ quay sang hai bên trái phải liên tục.
Một bao trùm đầu màu đen nặng nề ụp xuống, con mắt màu đỏ máu xuất hiện từ
trên không nhìn chằm chằm vào cô, cứ lẳng lặng chăm chú như vậy mãi.
Trong đôi mắt như đang rỉ máu kia, cô lại gặp phải ác mộng quá khứ…
Trong mơ, cô đứng trong đám người đang bắt đầu đi chuyển, như những u hồn
ngây dại đờ đẫn. Bầu trời u ám đổ mưa, vũng nước trên mặt đường như tấm
gương, không ngừng phản xạ những ánh đèn lóe lên chói mắt, xung quanh
được giăng dây vàng ngăn cách, bóng người mặc đồ cảnh sát có chữ SWAT
qua lại như thoi.
Đó là một ngân hàng mà ta hay gặp bất kì ở đâu trên đất Washinton, Mỹ,
cũng là ngân hàng bị khống chế suốt sáu tiếng đồng hồ, ba mươi sáu con
tin, đàm phán thất bại, cuối cùng, SWAT chọn cách đánh tấn công.
Bất chợt, cổng ngân hàng đang đóng chặt bỗng được mở toang, con tin cả nam
lẫn nữ hoảng sợ chạy ào ra, chạy bán sống bán chết, nhân viên cứu viện
lập tức mang mền và những vật dụng cấp cứu tới giúp đỡ.
Khi tất cả đang dần trở lại yên tĩnh thì hình ảnh trước mặt cô cũng chuyển
sang trước quầy ngân hàng, có một cặp vợ chồng độ trung niên và một
chàng trai trẻ. Bọn họ đang quỳ dưới đất, bị trói chặt, trên người mặc
một cái áo ghile đen. Ánh sáng màu đỏ bên hông chiếc áo ghile kia cứ lập lòe rất nhức mắt. Tất cả nhân viên chuyên nghiệp có mặt ở đây đều rõ đó là cái gì?
Bom!
Một tiếng nổ mạnh không hề được báo trước vang lên. Tay chân đứt rời, máu thịt nhơ nhớp nổ tung, bắn ra tung tóe lên mặt…
Tâm trạng mãnh liệt kia khiến cô không kiềm được mà thét lên chói tai, ngay lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, không xua được hình ảnh khiến người
ta hoảng sợ kia, cô chôn mặt vào đầu gối, tự ôm lấy thân thể đang run
cầm cập của mình, mặc cho mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Cô rơi vào hố sâu của sợ hãi một cách không lối thoát, cuối cùng chỉ có
thể dùng hàm răng đang run rẩy cắn mạnh vào đầu gối, cắn thật mạnh, đến
khi môi lưỡi nếm được mùi máu tanh, cô chết lặng, hoàn toàn không có cảm giác đau.
Ngay tại lúc cô gần như sắp sụp đổ, tiếng hít thở khe khẽ kèm cảm giác ẩm
ướt át lướt qua, cô bất ngờ ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên.
“Gâu! Gâu gâu!” Chẳng biết từ lúc nào, một con chó béc-giê Đức với cái lưng
màu đen bóng nhẫy đã ngồi ngay ngắn trên người, dùng đầu lưỡi nóng hổi
liếm mặt cô.
Tâm tình được cảm giác ấm áp dịu dàng thần kỳ ấy an ủi, cô giang tay ôm lấy cái trán to kia, “Vừng ơi…”
Chú chó tên ‘Vừng’ ấy, ngoe nguẩy đuôi, dụi vào người cô làm nũng.
Cô liếc mắt nhìn qua đồng hồ báo thức trên giường, ba giờ sáng, vẫn như trước đây, cô lại mất ngủ.
Vuốt lớp lông ấm áp của Vừng, xua đuổi nỗi sợ, lo lắng, và sự lạnh lẽo trong lòng ra khỏi cơ thể, chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa, cô chỉ muốn cứ ôm Vừng như thế này, từ từ chờ đến bình minh. Ấy mà Vừng yên lặng mà bảo
vệ bên cạnh cô, trung thành không rời.
***
Đến khi đồng hồ tích tắc đến sáu giờ, tâm trạng đã bình phục, có tia nắng
nhạt xuyên qua cửa sổ, cô nhanh nhẹn xuống giường, vào phòng tắm, đánh
răng tắm rửa, chỉ tốn 15 phút đã trở nên sạch sẽ gọn gàng, mái tóc dài
được cột đuôi ngựa, thay áo may ô và quần thể thao ngắn, cô vào bếp lấy
một chai nước khoáng trong tủ lạnh, để dòng nước ngọt ngào tưới đẫm cổ
họng khô khốc, Vừng bên cạnh ngậm vòng cổ đi tới bên chân cô, vẫy đuôi.
Cô mỉm cười ngồi xuống, chụp vào, mặc thêm một cái áo khoác bằng nilon có
ba chữ bằng huỳnh quang ‘Chó nghiệp vụ’ cho nó, nhét bình nước, chìa
khóa và một ít tiền lẻ vào túi, dắt Vừng ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Sáu giờ rưỡi sáng, không khí trong lành, mát rượi. Trong tiểu khu, chỉ có
vài cụ già đang tập thể dục, chạy bộ buổi sáng. Cô ra thẳng khỏi cổng
tiểu khu, chạy trên vỉa hè rộng rãi. Vừng ở bên phải, phối hợp với nhịp
chạy của cô chằm chặp, nó là chó nghiệp vụ, tuyệt đối không chạy nhanh,
cũng chẳng chậm hơn hơn chủ, luôn giữ vị trí song song.
***
Sau khi chạy được 3km, cô đi qua đường để chạy về, nhân tiện tạt qua quán
quen mua đồ ăn sáng. Trong quán nhỏ có một thím đậm người, đã biết sở
thích của cô, thấy cô vừa tới liền đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho.
“Hiểu Hiểu, chào con!”
Hiểu, hiểu của thiên hiểu vô vân (trời trong không bóng mây), phát âm là ‘xiǎo’, mang nghĩa rực rỡ sáng sủa.
“Thím Ngô, chào thím!” Đứng ở ngoài cửa, cô ném năm cắc bạc 1 đồng vào trong
rổ đựng tiền một cách cực kì chính xác, chẳng có cắc nào rơi ra ngoài,
nhận bữa sáng, sau đó tiếp tục chạy bộ về nhà.
Trong quán có rất nhiều khách quen đang ăn sáng, giờ giấc làm việc và nghỉ
ngơi mỗi ngày đều như nhau, thế nên chẳng xa lạ gì với sự xuất hiện của
cô, nhưng lần nào cũng kinh ngạc suốt thôi.
Thím Ngô buồn cười vỗ vào anh bạn đang đưa mắt nhìn đăm đăm, “Còn nhìn nữa à, đổ sữa đậu nành rồi kìa.”
Cậu ta xấu hổ gãi đầu, “Cô ấy đẹp thật.”
Ngay lập tức cả quán đều rộ tiếng cười.
“Thấy đẹp thì mau ra tay đi, nhìn không thì có ích gì.” Một phụ nữ trung niên đang ăn bánh bao trong quán cười nói, lại hỏi thím Ngô, “Cô bé này là
người ở đâu thế, có đối tượng chưa?”
Thím Ngô đang tìm tiền lẻ để thối cho khách, ngoảnh lại đáp: “Tôi cũng chẳng rõ nữa.”
“Thím Ngô, ngày nào cô bé ấy cũng tới đây, sao bà lại không biết, không phải bà là trùm thông tin sao?”
Thím Ngô mở tiệm này cũng được tám chín năm, bán hàng với chồng, tuy nói là
quán nhỏ nhưng xung quanh đây, không ai không biết. Hai vợ chồng đều là
người thành thật, chưa nói tới chuyện đồ ăn ngon lành sạch sẽ, đối nhân
xử thế cũng rất chân thành, trong xóm,hễ có hoạt động giúp đỡ người già
neo đơn nào, hai vợ chồng nhất định sẽ tham gia. Thím Ngô cũng như những phụ nữ trung niên khác, thích tám chuyện, thích khiêu vũ.
Thím Ngô nhào mì, lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết cô bé tên là Đoan Mộc Hiểu Hiểu, hình như mới từ Mỹ về được hai năm nay.”
“Thì ra từ nước ngoài về, ghê gớm quá nhỉ.”
Thím Ngô ngẫm nghĩ một chút, lại nói, “Còn không à, cô bé ở Phúc Để, mấy lần tôi đi giao hàng thì gặp.”
“Phúc Để?! Đó là tiểu khu cao cấp nhất chỗ chúng ta đấy.”
Đó được xem là một khu cao cấp, người bình thường dẫu không ăn không uống một năm, đoán chừng cũng chả mua nổi toilet trong đó.
Những người thích hóng chuyện, ngay lập tức liền vểnh tai bu lại lắng nghe.
“Thấy cô bé này xinh đẹp, lại còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là…” Ngụ ý chả phải gì tốt đẹp.
Thím Ngô thẳng tính, lập tức phản đối, trách cứ, “Bà có gặp nhân tình nhân
ngãi nào dắt chó nghiệp vụ chạy bộ vậy chưa? Bà đừng vu vạ cho con gái
người ta. Tuy tôi chưa thấy hết sự đời nhưng nhìn người cũng khá, cô bé
này tốt lắm đấy.”
“Ừ thì tốt, sao bà không hỏi thăm tí đi, ngày nào chúng tôi cũng đến mà bà chẳng để ý giùm một chút.”
Lúc này chú Ngô đã giao hàng xong, quay về, cũng nghe được đôi phần, cười cười không nói.
Thím Ngô bảo, “Tôi cũng muốn hỏi lắm chứ, nhưng cô bé này ấy à,… Không thể
nào khơi chuyện được, hỏi một câu thì cổ đáp một câu, hỏi hơn thì không
trả lời nữa, tôi cũng ngại hỏi đến cùng.”
Chú Ngô nhanh nhẹn dọn chén đũa đã dùng xong, nói thêm: “Thật đấy, từ hai
năm trước thì cô bé này bắt đầu đến đây mua bữa sáng, lễ phép lắm, nhưng lại không thích nói chuyện, nhìn thì có vẻ không thích tham gia náo
nhiệt.”
Có người lại hỏi, “Cô ta dắt chó nghiệp vụ chạy bộ như vậy, là cảnh sát sao?”
“Không giống, người nhỏ như vậy, chắc là huấn luyện chó đó.”
Thím Ngô đáp thẳng, “Tôi cũng không biết đâu!”
“Có vẻ cũng còn trẻ, xem chừng chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi, bây giờ ít
cô gái nào lại muốn làm người huấn luyện chó lắm, việc đó
khổ ghê gớm.”
“Bà quan tâm nhiều việc thế, con gái bà là luật sư phải không. Đúng rồi, con bé cũng ba mươi rồi thì phải, có ai chưa?”
“Sao lại quay sang con gái tôi rồi.”
“Hahaha…”
Trong quán nhỏ, sữa đậu nành và bánh bao nóng hổi kia cũng không sánh bằng sự nhiệt tình niềm nở kia, cười cười nói nói, một ngày đã bắt đầu như thế.
***
Tại Phúc Để, lúc nào thời điểm náo nhiệt nhất của buổi sáng, các cụ già đều ra ngoài để rèn luyện sức khỏe, người đi làm thì vội vàng rời nhà,
những bà chủ gia đình thì ra ngoài mua thức ăn, đưa con đi học, trên con đường rợp bóng cây toàn người là người.
Đoan Mộc Hiểu Hiểu cùng Vừng chầm chậm trở về tiểu khu. Cô chạy 5km, 1km còn lại thì tản bộ trở về. Vừng là chó nhưng tuyệt đối không ị bậy đái bừa ở ngoài, là một chú chó có cẩu cách, thuộc hàng ưu tú! Hai năm
trước cô dọn tới đây, trừ những ngày mưa to, cô đều mang Vừng ra ngoài
chạy bộ mỗi sớm, quy luật khác thường, dần dà, những người trong tiểu
khu cũng quen mặt cô, thế nhưng chẳng hề thân quen, thi thoảng gặp thì
gật đầu chào nhau một cái. Xã hội bây giờ, quan hệ hàng xóm láng giềng
khá nhạt nhẽo, gặp trên đường thì hỏi thăm nhau một tiếng, đóng cửa lại
nhà nào biết chuyện nhà nấy, hoàn toàn chẳng quan tâm.
Dù thời tiết hơi lạnh, cô vẫn mặc một chiếc áo ba lỗ ngang ngực và quần
thể thao ngắn, da dẻ toàn thân trắng nõn thích mắt, vóc người nhỏ nhắn
đáng yêu, chỉ cao chừng 1m60, nhưng tỉ lệ rất đẹp, ngực không nhỏ mà
tròn, rất kích thích giác quan của đám đàn ông. Vì năng vận động, nàng
có phần bụng bằng phẳng đến tối đa – có cơ bụng – hoàn toàn không có
thịt thừa, đường cong cơ thể cực kì hoàn hảo, mông tròn vểnh săn chắc
khiến đôi chân trông càng thon dài thẳng tắp.
Sớm nào cũng có một đại mỹ nhân mồ hôi đầm đìa chạy bộ ngang qua, ai mà
không thích nhìn, nhất là những anh nam chưa cưới vợ, thấy cô, mắt như
phát sáng, tinh thần phấn chấn. Cũng có người lớn gan, sáng sớm nhiệt
tình chờ sẵn, định vô tình gặp gỡ lúc chạy bộ, qua đó mà tiến tới làm
quen, tiếc là chưa được hai cây số thì đã bị tốc độ chạy của cô bỏ rơi
xa tít mù, chả thấy bóng dáng đâu.
Ngoại trừ cánh đàn ông trẻ tuổi thì đương nhiên những phụ nữ trẻ cũng nhìn
chằm chằm vào cô, tràn ngập đố kị ghen ghét. Rất nhiều người muốn hỏi,
ăn gì mà ngực lớn vậy, sao có được cơ bụng như thế? Tiếc là lòng tự
trọng không cho phép, có ghen tị thì cũng chỉ cắn răng nuốt xuống bụng
thôi.
Trong tiểu khu, tụi con nít lại đặt hết sự chú ý lên con Vừng.
“Chị 600, cho em sờ Vừng với được không?”
600 là biệt danh tụi nhỏ đặt cho cô. Vì cô tên là Hiểu Hiểu(皛皛), hai chữ
này hơi khó với tụi con nít năm, sáu tuổi, thế thì nhớ sáu chữ bạch (白), lục bạch (* bạch gần âm với bách – trăm) là 600.
Theo lý thuyết, đáng ra đám con nít phải sợ con chó to như Vừng, không dám
tới gần mới đúng. Nhưng Vừng là một chú chó nghiệp vụ có dòng máu hạng
ưu, cực kì bảnh tỏn, màu lông mượt mà, dáng hình cân đối, được dạy dỗ
cẩn thận, không sửa bậy, không gầm gừ, thích sạch sẽ, cực kì hiền lành.
Một lần có nhóc quậy lén vặn lỗ tai nó bất ngờ, nhưng sau đó nó vẫn bình tĩnh không nhe răng hù dọa gì cả, từ đó nỗi sợ hãi của tụi con nít về
nó hoàn toàn biến mất, chỉ coi Vừng như một món đồ chơi bằng lông, mỗi
lần thấy là xoa xoa vuốt vuốt, ngắt nhéo. Ban đầu người lớn thấy thì
cũng lo Vừng sẽ cắn người, nhưng mỗi lần chơi với tụi con nít, sự ngoan
ngoãn dễ bảo của nó dần khiến bọn họ yên lòng.
Một lúc lâu sau, chờ những người bạn nhỏ sờ vuốt thỏa thuê rồi, Hiểu Hiểu mới dắt Vừng về.
Cởi vòng cổ của Vừng xuống, nó chùi hai chân lên miếng thảm trước cửa, sạch sẽ rồi mới vào nhà, chạy đến máy trút đồ ăn tự động. Đồng hồ báo thức
vừa báo hiệu đúng bảy giờ ba mươi, máy trút đồ ăn đã được cài đặt sẵn,
đúng giờ, thức ăn của cu cậu được đổ ào xuống chén, Vừng vùi đầu ngốn
nghiến.
Hiểu Hiểu đặt phần ăn sáng lên bàn, vào phòng tắm rửa mặt, thay áo thun và
quần jeans, chải sơ mái tóc dài, chỉnh lại tóc mái vừa chớm lông mày,
khuôn mặt không hề trang điểm, trắng trẻo. Cô bỏ sữa đậu nành và bánh
bao vào lò vi sóng hâm lại, thong thả ăn sáng.
Vừa qua tám giờ, cô lấy chiếc balo thể thao trên salon, bỏ chìa khóa và ví
tiền vào trong, khoác cái áo gió màu đen to sụ, mang bốt quân đội, chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cửa thì tiếng chuông điện thoại trong phòng khách
reo lên, cô không bắt máy ngay, chuông reo vài hồi thì tự động chuyển
sang chế độ ghi âm tin nhắn.
“Đoan Mộc, bác sĩ Trương đây, hãy nhớ buổi tư vấn tâm lý hai giờ chiều nay
nhé, đừng thất hẹn nữa, với tư cách là bác sĩ tâm lý của cô…
Cửa vô tình đóng sập lại, như thể không nghe thấy tin nhắn, cô dắt Vừng vào thang máy đi xuống hầm để xe.
Cô ngồi vào chiếc Land Rover Freelander màu đen, kiểu dáng rất cũ, với
dáng vóc của cô mà nói thì trông càng khổng lồ. Mở cửa ghế phụ, Vừng
nhảy tót lên ngồi ngay ngắn, trên ghế có dây an toàn cho thú cưng, nó
ngoan ngoãn chờ chủ cài nút.
Hiểu Hiểu thong thả lái xe ra khỏi garage, đón ánh nắng mặt trời của những
ngày sắp sang xuân, xe chạy như bay, lên cầu vượt, trái với đường phố bị kẹt cứng, cô phóng ngược ra vùng ngoại thành, cho dù giờ cao điểm cũng
có thể phóng tới 60 km/h, cùng lắm thì chỉ bị kẹt một tí ở ngoài giao lộ với đường cao tốc mà thôi. Radio trong xe đang phát tin tức về thời
tiết và tình hình giao thông, Vừng thè lưỡi đưa đầu ra ngoài cửa sổ, đây là chuyện chó thích làm lắm, nó chả biết chán là gì.
“Say đây là một tin rất quan trọng. Gần đây xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc trẻ
em, trẻ bị bắt cóc chừng 6-7 tuổi, mánh khóe gây án tương tự nhau, cảnh
sát cho rằng do một nhóm tội phạm gây ra, nay yêu cầu…” Không chờ tin
tức phát trọn, Hiểu Hiểu tắt luôn chương trình.
Cô cau mày, hít một hơi, tập trung tinh thần vào lái xe, chạy thẳng một đường.