Sự huy hoàng của thành điện ảnh Bắc Kinh đã lôi kéo sự phát triển của cả
một vùng nội thành, ăn uống, giải trí, du lịch, đầy đủ mọi thứ. Nhưng vì sự tràn lan của đám diễn viên quần chúng, nơi đây cũng biến thành
‘thiên đường của người lười biếng, khu giải trí của kẻ điên và thế giới
của đám côn đồ’.
Thật ra bọn họ cũng biết muốn nổi tiếng thì phải vất vả thế nào, biết rất rõ bản thân mình cách xa sự nổi tiếng kia không chỉ một vạn dặm, thế nhưng vẫn vừa theo đuổi điên dại, vừa sống cuộc đời biếng nhác. Chuyện diễn
viên quần chúng có thể kiếm một vạn một giờ như truyện cổ tích được
truyền miệng qua bao người, chưa thấy người thật bao giờ. ‘Thành điện
ảnh + Diễn viên quần chúng’, cái tổ hợp này đã khiến bao người ôm hoài
bão tràn đầy tin tưởng mà đạp lên đất này, cũng khiến bao nhân sĩ chí
khí té ngựa rầm rầm.
Vì nhiều người đã quên mất rằng, diễn viên quần chúng, chỉ là một công việc, không phải giấc mộng.
Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo vội vàng đi tới, chen qua một bầy diễn viên quần
chúng rồi mới tìm được Cảnh Bất Mị đang bị kẹt trong đám đông. Ba người
vừa gặp nhau, vội vội vàng vàng tìm một nhà hàng nào đó ngồi xuống.
Cảnh Bất Mị phụ trách gọi đồ ăn, Kế Hiếu Nam phụ trách báo cáo ‘chuyện lớn’ cho Vệ Bảo.
Bánh nhân thịt, gà Đông dương hầm, thịt nướng mơ khô, hoành thánh, mì vắt, bánh củ cải, chè đậu hũ, và một chục chai bia lạnh. (Đây đều là những món ăn nhậu bình thường)
Nhân viên đã mang đồ ăn lên, có thể nói ‘chuyện lớn’ được rồi.
Não bộ của Vệ Bảo đang cố gắng tiêu hóa, đũa cầm trên tay quên mất phải gắp đồ ăn.
Cảnh Bất Mị bận cả một ngày, đói từ lâu, tay gắp thức ăn không ngừng.
Kế Hiếu Nam cầm chai bia lên, rót đầy li cho Vệ Bảo, “Cậu lo lắng làm gì, ăn đi!”
Vệ Bảo bỗng nói một câu không đầu không đuôi, “Nếu cô gái đó đã kết hôn rồi thì sao?”
Nghe đến đó, bia đến miệng mà Kế Hiếu Nam cũng quên uống, đũa gắp thức ăn của Cảnh Bất Mị cứng đờ trên không trung.
Ba người nhìn nhau…
Đậu mè!
Sao lại quên mất chuyện này.
Cảnh Bất Mị nói, “Không thể nào, cô gái đó nhìn trẻ lắm, như sinh viên đại học thôi.”
Kế Hiếu Nam đáp ngay, “Không đâu, Khang Hi nói cô ấy hai mươi sáu tuổi!”
Thật ra hai mươi sáu tuổi cũng chưa lớn lắm, nhưng đã thuộc về độ tuổi kết hôn muộn rồi đấy.
Vệ Bảo lại bổ thêm một đao, “Nói không chừng cũng đẻ con rồi.”
Phụ nữ hai mươi sáu là đang ở độ tuổi sinh đẻ tốt nhất.
Ba người lại lặng thinh không tiếng động.
Mãi lâu sau, Cảnh Bất Mị xé thịt ra hỏi, “Nếu cô gái đó… kết hôn thật rồi, sẽ thế nào?”
Lời chưa dứt, trên đầu cả ba như có mây đen nặng nề kéo đến.
Người mà Vạn Tuế Gia nhà bọn họ không dễ dàng gì mới chọn được, nếu đã là của người ta, theo tính cách của anh, kẻ chịu khổ chắc chắn không phải là
cô gái chưa biết mặt kia mà chính là ba người bọn họ.
Chỉ mới nghĩ thôi, Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo khoát tay lên vai Kế Hiếu Nam, vẻ mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Nhìn tôi làm gì?”
Vệ Bảo nói, “Lão Kế, cậu tra ra, nếu đúng là cô gái đó đã kết hôn thật thì nhất định không được nói cho Khang Hi, mau dọn dẹp quần áo, có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy đi!”
Cảnh Bất Mị gật đầu nặng nề, “Đúng thế!”
“Cút đi!” Kế Hiếu Nam gạt tay hai người ra, “Dựa vào gì mà tôi phải đi tha hương.”
Đột nhiên Vệ Bảo nheo mắt, nói, “Không được, xa cũng không thể giải quyết
được vấn đề, miển là còn ở trên trái đất thì nhất định Khang Hi có thể
tìm ra.”
Cảnh Bất Mị cực kì đồng cảm, “Đúng! Phải rời khỏi trái đất, Lão Kế, lúc đó
tôi và Tiểu Bảo chuẩn bị cho cậu sẵn một khoản, mau lên tên lửa, vượt
tầng lãnh nguyên, qua tầng khí quyển mà chạy đi!”
Kế Hiếu Nam càng nghe càng ngồi không yên, “Hai người các cậu đừng có mà dọa tôi!”
Hai người lắc đầu, mặt mày nghiêm túc như vừa mới ra về từ lễ tang, “Không đùa đâu!”
Bỗng Kế Hiếu Nam cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, lưng toát hết mồ hôi lạnh.
“Thế, quanh đây có cái miếu nào không?”
“Nhiều lắm.” Cảnh Bất Mị đáp, cậu ta rành rẽ nơi đây như nhà mình.
“Cái nào linh nhất?”
“Chùa Ngọc Phật!”
Một tiếng ‘rầm’, đũa trong tay Kế Hiếu Nam vỗ mạnh xuống mặt bàn, đưa ra
một quyết định quan trọng, “Sáng sớm mai tôi phải đi lễ!”
Cảnh Bất Mị nghĩ, việc này mà còn phải chờ đến mai sao, chắp tay tại chỗ,
cúi lạy: “Phật tổ, Bồ tát ơi, xin hãy phù hộ cho cô gái kia, nhất định
chưa cưới chưa đẻ, tốt nhất là vẫn còn trinh!”
Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam nghe xong nửa câu sau, mặt tỏ ra khinh bỉ.
Cảnh Bất Mị đỏ mặt giải thích, “Các cậu thì biết cái gì, nếu mà cô gái kia
có gì không đúng, người thảmnhất là tôi đây này. Các người đâu cần phải ở bên cậu ta cả ngày đâu, còn tôi thì sao?”
Cậu ta là người đại diện của Khang Hi, mối quan hệ phụ thuộc, hễ Khang Hi
khó chịu là cậu ta phải chịu khổ đến từng giây từng phút.
“Không được, ngày mai tôi cũng phải đến chùa Ngọc Phật.”
Đông người sức lớn, đốt thêm mấy cây nhang thì vẫn tốt hơn là không có.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm đáng sợ này, ba người về khách sạn. Rạng sáng ngày hôm sau liền quyết tâm đi chùa, thái độ thành kính đến mức phương
trượng trụ trì cảm động đến phát khóc.
Xong việc, Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam về Thượng Hải.
Kế Hiếu Nam lập tức thể hiện khả năng chuyên nghiệp của mình, bắt đầu nghiệp vụ tìm người.
Cùng lúc đó, Thượng Hải cũng qua ngày mới, lại xuất hiện nạn nhân bị bắt cóc thứ tám, thi thể được một nhân viên vệ sinh phát hiện ra. Lại một sinh
mệnh bé nhỏ đã bị tàn nhẫn cướp đi, cũng như những nạn nhân bị bắt cóc
trước đây, cùng một kiểu chết, nhưng hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng
pháp luật, không tìm ra manh mối. Vụ án này như một tảng đá lớn ném vào
giữa hồ, tạo ra từng đợt sóng lớn.
Cơn lốc thông tin trên truyền thông càn quét mọi ngõ ngách, weibo, weixin,
những trang diễn đàn nổi tiếng nhất, như đã hẹn xong từ trước, ngay
trong một đêm, mang tin này lên trang đầu.
Tám đứa bé, tám gia đình được quần chúng đưa lên đầu dư luận.
Thậm chí còn có người lập một trang web riêng, chỉ nói về chuyện này.
Khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ, mỗi nhà mỗi xóm, đều dán đầy thông báo treo thưởng.
Mà kì diệu hơn cả, trong thông báo treo thưởng lại không hề có bất kì manh mối gì của nghi phạm, hầu như chỉ muốn tìm người đã chứng kiến. Tiền
treo thưởng ngày càng nhiều, các phụ huynh có con càng lo lắng, sợ con
mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Công an thành phố thành lập một tổ chuyên án để điều tra, nhưng sức cùng lực kiệt.
Đêm khuya, cục công an đèn đuốc sáng trưng, phòng hội nghị không lớn sặc
mùi thuốc lá. Cảnh Táp ở đây thành quen, dù cô không hút thuốc nhưng
cảnh sát đúng là một nghề nhiều nam ít nữ, có nhiều người nghiện thuốc,
không nhịn được mà phải rít vài hơi.
Với cảnh sát mà nói, cấm hút thuốc chỉ là một cái bảng treo tường mà thôi.
Tấm bảng trắng trước bàn làm việc dán đầy ảnh trước và sau khi chết của
những đứa trẻ bị hại. Những khuôn mặt ngây thơ đáng yêu kia từng rực rỡ
tươi sáng là thế, tạo thành hình cảnh đối lập rõ ràng so với tấm ảnh bên cạnh, u ám, không huyết sắc, không biểu cảm, khiến người ta càng cảm
thấy rất nặng nề.
Dưới ảnh chụp là chữ được viết bằng bút dầu đỏ hoặc đen, còn có ngày.
Chẳng hạn như: Mất tích khi nào? Mất tích ở đâu? Cùng với thông tin về thời
gian tử vong được pháp y giám định, quan hệ gia đình của những đứa trẻ.
Xuống dưới nữa, viết vài địa danh, nơi những đứa bé kia mất tích. Đều ở cửa
hàng, công ty bách hóa lớn, rải rác trên toàn thành phố.
Gia đình của tám đứa trẻ trên không có quan hệ gì với nhau, các bé cũng
không học chung trường. Ngoại trừ đều là bé trai có xấp xỉ tuổi nhau,
hoàn toàn không có liên hệ gì cả. Những đứa trẻ này đều đi theo mẹ hoặc
bà đến trung tâm thương mại hoặc cửa hàng bách hóa để học ngoại khóa như đàn piano, thư pháp, tính nhanh, giải sodoku. Hoàn toàn không có điểm
chung gì đặc biệt, các trung tâm đào tạo cũng khác nhau.
Qua hình ảnh thu được từ camera của trung tâm thương mại, các bé đều không
có hiện tượng bị ép buộc, đều bất ngờ không thấy tăm hơi, gã bắt cóc
hoàn toàn không lộ diện.
Số tiền chuộc gã bắt cóc đòi có lớn có nhỏ, nhưng không coi là nhiều, xét
từ số tiền, có thể nói đó là con số rất hợp lý, chí ít
là số tiền mà gia đình người bị hại có thể xoay xở trong một thời gian ngắn.
Sau khi những đứa bé này bị bắt cóc, trong nhà đều nhận được một bức thư,
thư có báo số tiền chuộc, thời gian giao dịch, cách giao dịch. Ngoài ra
còn một băng ghi hình thể hiện đứa trẻ còn sống, và cảnh báo cha mẹ
chúng không được phép báo cảnh sát.
Thư được in ra, băng ghi hình cũng rất bình thường, khuôn mặt đứa trẻ được
xuất hiện trong băng khoảng một hai phút, ở trong góc phòng, vì bị trói
nên hoàn toàn không thể cựa quậy, miệng cũng bị dán băng keo, nhưng
người ta có thể nhìn thấy được sự khủng hoảng và đang khóc qua đôi mắt
kia.
Dấu bưu kiện gửi từ các bưu điện trải rộng toàn thành phố, không có nơi
thống nhất, cũng chẳng tìm được dấu vân tay, qua địa điểm quay cũng hoàn toàn không thể đoán được là nơi nào, chẳng có bất kì manh mối nào cả.
Rất giống với hình thức của những vụ bắt cóc khác.
Nhưng kì lạ ở chỗ, cứ mỗi khi giao dịch, bọn cướp lại không hề xuất hiện,
cũng chẳng liên lạc lại, mãi đến khi đứa bé bị giết rồi thì thi thể mới
được phát hiện.
Ban đầu cảnh sát cho rằng, có thể vì bọn cướp biết cha mẹ đứa bé báo cảnh
sát, sợ mai phục, thế nên không dám xuất hiện, vì bảo vệ mình mà giết
con tin. Nhưng có cha mẹ của ba đứa bé không báo cảnh sát, chuẩn bị tiền chuộc để đi giao, kết quả gã bắt cóc cũng không xuất hiện, cũng không
hề liên lạc lại, bọn họ hoảng quá phải báo án.
Gã tội phạm bắt cóc tám đứa bé, giết con tin, một phần tiền chuộc cũng không cầm.
Thế không phải khốn nạn lắm sao!
Vì vậy, áp lực của cảnh sát càng nặng, vì bọn họ không phải tìm một gã bắt cóc, mà mà một kẻ giết người hàng loạt.
Thành viên tổ điều tra đã không ngủ suốt ba ngày ba đêm, thế nhưng vẫn hoàn
toàn không tìm được manh mối kẻ hiềm nghi. Bọn họ chỉ có thể tập trung ở đây, nhìn đi nhìn lại tài liệu trong tay, nhìn đi nhìn lại hiện trường
mất tích của lũ trẻ, nơi phát hiện thi thể, không chỉ đầu mối, mà ngay
cả một người chứng kiến cũng không.
Bọn họ đều tự hỏi mình, đây có thật là con người làm không?
Cảnh Táp nhìn báo cáo pháp y trong tay, đôi mắt đen láy tỏ ra vô cùng phẫn
nộ, tay cầm báo cáo run nhẹ. Không phải cô chưa gặp người chết, đôi khi
còn cho rằng mình đã quen với sống chết, sớm tê liệt từ lâu, nhưng đọc
từng chữ trong bảng báo cáo, cô cảm giác như có con dao nào đó đâm vào
tim một cách tàn nhẫn.
Bọn trẻ đều bị siết chết bằng dây thừng, nhưng không phải ngay lập tức mà chia thành nhiều lần.
Theo phán đoán của pháp y, gã bắt cóc dùng dây treo cổ, sau khi tròng thòng
lọng bằng dây thừng qua cổ bọn trẻ, từ từ treo lên, hai tay bọn trẻ bị
trói sau lưng, chân cách mặt đất, nhất định sẽ giãy dụa. Vì thế vết trầy do dây thừng trên cổ tay rất nghiêm trọng. Khi thả xuống thì hít thở
lại bình thường, rồi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, bị siết cổ
liên tục. Giống như bị trói hai tay sau lưng, bị kẻ khác nhấn đầu vào
nước, đến khi sắp nghẹt thở thì được lôi lên, sau đó lại bị nhấn xuống.
Nhưng đứa bé này cũng thế.
Rốt cuộc là hạng người thế nào mới có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết hạ những đứa trẻ ngây thơ như thế.
Hai cánh tay Cảnh Táp không ngừng run rẩy, tức giận đập vào bản báo cáo trên bàn, “Súc sinh! Cầm thú!”
Tiểu Lý đang ngủ gật trên ghế giật mình tỉnh dậy, té từ trên ghế xuống,
hoảng hốt bật người dậy, “Cảnh đội, em không có ngủ! Em chỉ là… chỉ
là…”
“Không trách cậu, trong chuyện này mọi người đều như nhau, có thể ngủ thì cứ ngủ thêm một chút đi.”
Thế nhưng Tiểu Lý nào dám ngủ nghê gì nữa, thấy gạt tàn trên bàn đã dậu, tay chân nhanh nhẹn vội vàng mang đi dọn.
“Nếu không thể phá được vụ này, tôi nghĩ Đặng cục sẽ thay máu cả đám chúng
ta hết.” Trương Hựu Thành ngồi cạnh Cảnh Táp đã làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm nay, phá bao nhiêu vụ án lớn, vậy mà lần này cũng chẳng
biết làm sao.
Đặng cục, chính là cục trưởng cục công an, Đặng Khắc Cường.
Cảnh Táp nói, “Đừng nói chi tới cục trưởng, e rằng Sở trưởng sở công an tỉnh cũng sắp tới.”
“Em nói xem rốt cuộc gã bắt cóc này là thứ gì, sao lại chẳng hề có chút dấu vết nào cả.” Trương Hựu Thành không tin ma quỷ, thế nhưng vụ án lần này quả thật rất kì lạ.
Một lát sau, Tiểu Lý mang gạt tàn sạch sẽ trở về, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mặt mày ảm đạm mờ sương.
Cảnh Táp đứng trước tấm bảng trắng, tiếp tục nghiên cứu. Cô cũng không hiểu nổi, gã bắt cóc đã mang đứa bé đi bằng cách nào.
Cứ thế cho đến khi hừng sáng, Cảnh Táp vào toilet rửa mặt, trở về lại cùng mọi người tiếp tục tìm đầu mối. Đến trưa, cô vẫn chưa ăn gì, cả người
mệt mỏi kinh khủng, khó khăn lắm mới đến buổi chiều, mệt mỏi không thể
chịu nổi, cô rời khỏi cục cảnh sát, đến một siêu thị gần đó để mua nước
uống tăng lực để nâng cao tinh thần. Chưa uống hết, thì điện thoại lại
reo lên.
“Cảnh đội, chị đang ở đâu?” Là điện thoại của Tiểu Lý.
Bất thình lình, trong lòng Cảnh Táp có dự cảm xấu.
“Vừa được báo án, lại thêm một đứa bé đã mất tích, ở bách hóa Đệ Ngũ…”
Lon nước trong tay Cảnh Táp tuột ra, rơi xuống đất, đổ đầy nước, cô vội vàng chạy ra khỏi siêu thị.
Trước cổng cục công an, tất cả mọi người đang chuẩn bị lên xe tới nơi xảy ra
chuyện, Cảnh Táp cũng định vội vàng đi theo, nhưng tới cạnh xe, cô tự
hỏi, đi như thế này có tác dụng gì không.
Mấy lần trước cũng không phải không tới, thế nhưng có cứu được đứa trẻ nào chưa?
Cô thất thần, Tiểu Lý bên cạnh giục, cô lại hoàn toàn không nghe thấy.
Trong đầu bất ngờ xuất hiện những khuôn mặt trắng trẻo non nớt…
Cảnh Táp nắm chặt tay đấm cửa, quay qua nói với Tiểu Lý, “Cậu và Lão Trương đi đi, tôi phải tới nơi này trước!’
Tiểu Lý cũng không hỏi cô đi đâu, thời gian không đợi chờ ai, vội vàng lên xe cảnh sát cùng Trương Hựu Thành.
Cảnh Táp về phòng họp, vội vàng vơ hết tất cả tài liệu trên bàn vào cặp công văn, sau đó tự lái xe của mình như thể đang phóng xe đua, chạy mất
dạng.