Cuối cùng Thiệu Chấn Bang vẫn không nhắc đến chuyện phân chia tài sản với Lâm Dục Thư.
Có lẽ đã coi cậu là thành viên tương lai của gia đình, không tiện tán gẫu chuyện liên quan đến lợi ích nữa.
Từ lầu hai xuống lầu một, Lâm Dục Thư mới từ trong thang máy đi ra đã bị Thiệu Quang Kiệt giữ chặt cổ tay, kéo đến nhà vệ sinh cách xa đám người.
Nhà vệ sinh lầu một không có vòi tắm hoa sen, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có bồn cầu và bồn rửa tay, sau khi hai người đàn ông lớn tướng chen vào, cánh cửa gỗ nặng nề suýt chút nữa không đóng lại được.
Lâm Dục Thư phải lui vào góc giữa bức tường và bồn rửa tay, Thiệu Quang Kiệt lúc này mới thành công đóng và khóa cửa lại.
"Vừa rồi tôi đi hỏi dì, ông nội tôi muốn cậu làm cháu rể thật sao?"
Lâm Dục Thư còn đang suy nghĩ nên giấu diếm nội dung trò chuyện của cậu và Thiệu Chấn Bang như thế nào, không ngờ tin tức của Thiệu Quang Kiệt đã nhanh nhạy hỏi thăm được chuyện này.
Cậu lui ra một góc, giọng điệu thản nhiên: "Ông cụ thuận miệng nói thôi."
"Cậu biết ông ấy không phải." Thiệu Quang Kiệt hùng hổ tiến lên, đẩy Lâm Dục Thư đến bồn rửa, phá vỡ bầu không khí thoải mái mà cậu cố ý tạo ra.
"Thiệu tổng." Lâm Dục Thư khẽ nhíu mày ngửa ra sau, một tay chống bồn rửa giữ thăng bằng: "Anh không cần lo lắng, tôi không đồng ý."
"Vậy cậu từ chối sao?" Thiệu Quang Kiệt lại tiến lên một bước nhỏ, hai tay chống ở bên người Lâm Dục Thư, giam cầm cậu trong không gian trước ngực mình.
—— Cám ơn ông, tôi sẽ trở về bàn bạc với người nhà một chút, sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Đây là câu trả lời của Lâm Dục Thư cho Thiệu Chấn Bang.
Nhưng Thiệu Chấn Bang không dễ bị lừa gạt, nói: "Thời gian của ta đã không còn nhiều, trước khi đi muốn nhìn thấy hôn lễ của hai người.
Cậu mau chóng đưa ra quyết định, thứ hai tuần sau trả lời ta."
"Thời gian không còn nhiều", "Trước khi đi", "Đám cưới"...!Lâm Dục Thư khó mà nghĩ rằng đây là một vụ bắt cóc có đạo đức.
Hôm nay là thứ bảy, cậu chỉ có hai ngày để đưa ra quyết định.
Không, chính xác mà nói, cậu chỉ có hai ngày để suy nghĩ cách từ chối hợp lý.
Thấy Lâm Dục Thư không trả lời, Thiệu Quang Kiệt đột nhiên nở nụ cười, nói: "Cậu hẳn là không thích phụ nữ."
Cho tới nay, Thiệu Quang Kiệt đã kiềm chế bản thân không dò xét xu hướng tính dục của Lâm Dục Thư, đây là lần đầu tiên anh ta đưa ra nhận xét rõ ràng như vậy.
Lâm Dục Thư đương nhiên sẽ không bày tỏ thái độ về chủ đề nhạy cảm như vậy, cậu nhíu mày, đơn giản ném lại câu hỏi: "Thiệu tổng, anh đây là có ý gì?"
Thiệu Quang Kiệt tiến đến bên tai Lâm Dục Thư, thì thầm: "Cậu có biết là đồng loại thu hút lẫn nhau không?"
Lâm Dục Thư nghiến chặt hàm răng, cố gắng kiềm nén ý muốn dùng đầu gối đẩy Thiệu Quang Kiệt ra.
Tên này rõ ràng là Bi, hút đồng loại cái quỷ gì?
Hỏi ngược vẫn chưa đủ, Lâm Dục Thư lại ngửa ra sau một chút, kéo dài khoảng cách với Thiệu Quang Kiệt, nói sang chuyện khác: "Nếu sợ tôi tranh gia sản với anh, anh có thể yên tâm, tôi không có hứng thú với tài sản của Thiệu gia."
Bởi vì biên độ ngửa ra sau quá lớn, cộng thêm phải đè nén cảm xúc trong lòng, hai tay Lâm Dục Thư nắm lấy mép bồn rửa tay, dùng sức đến đầu ngón tay cũng trắng bệch.
"Nói điều này không hay đâu, quản lý Lâm." Thiệu Quang Kiệt hơi lui về phía sau, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Rõ ràng gia cảnh nhà cậu không tệ, lại nhất quyết muốn tới Vĩnh Tinh làm việc, tôi đột nhiên cũng thắc mắc tại sao."
Lời này nói, có vẻ như Lâm Dục Thư là một người đàn ông tâm cơ, đến Vĩnh Tinh làm việc là vì muốn ở rể hào môn.
"Thiệu tổng." Giọng Lâm Dục Thư trầm xuống, mơ hồ có dấu hiệu nổi giận: "Tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi và anh sẽ không biến thành quan hệ cạnh tranh tài sản, anh không cần phải dùng cách này để thăm dò tôi."
Tuy rằng giọng điệu của Lâm Dục Thư không tốt lắm, nhưng lời nói của cậu vẫn rất lễ độ, là Thiệu Quang Kiệt thất lễ trước, cậu mới có phản ứng này.
Đồng thời phản ứng của cậu cũng đang nói cho Thiệu Quang Kiệt biết: Anh đã giẫm lên vạch đỏ của tôi, tốt nhất nên có chừng mực.
"Cho nên cậu sẽ cự tuyệt hôn sự này?" Trong lời nói của Thiệu Quang Kiệt có ý tứ dẫn dắt, rất hiển nhiên anh ta làm vậy vì muốn nghe được câu trả lời rõ ràng của Lâm Dục Thư.
"Tôi sẽ nghĩ cách." Lâm Dục Thư nói.
"Nói sớm đi." Thiệu Quang Kiệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại lui ra một chút: "Tôi cũng không muốn quản lý Lâm biến thành em rể của tôi."
Thực ra ngoại trừ phân chia tài sản, Thiệu Quang Kiệt còn có một lý do lớn hơn nữa không muốn Lâm Dục Thư ở rể Thiệu gia.
Bởi vì Lâm Dục Thư làm con rể của Thiệu Hòa Húc, chẳng khác nào đứng ở phe cánh của Thiệu Hòa Húc, người bên phe Thiệu Hòa Đông đương nhiên sẽ không vui vẻ.
"Vậy bây giờ có thể ra ngoài chưa?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Nhưng mà..." Thiệu Quang Kiệt đột nhiên chuyển đề tài, có lẽ vừa rồi đã nói thẳng, cơ hội khó có được, anh ta lại tiến lên, hỏi: "Không làm em rể, cậu có muốn làm người của tôi không?"
Lúc nói lời này, tay phải chống trên bồn rửa tay của anh ta xê dịch vào trong, ngón cái ôm lấy ngón út của Lâm Dục Thư, nhẹ nhàng ma sát.
Lâm Dục Thư lập tức như bị điện giật, vội rút tay về, cảnh cáo: "Thiệu tổng!"
Đến lúc này, vì không muốn Thiệu Quang Kiệt xấu hổ, Lâm Dục Thư còn tìm cho anh ta một bậc thang: "Anh không cần thăm dò tôi như vậy, tôi không có tâm tư về phương diện này, chỉ muốn chuyên tâm làm tốt công việc của mình."
Thực ra bậc thang này nhảy ra hơi đột ngột, Thiệu Quang Kiệt đang nói chuyện riêng, Lâm Dục Thư lôi công việc vào, còn tìm cho Thiệu Quang Kiệt một lý do đường hoàng —— thăm dò.
Có muốn làm người yêu hay không rõ ràng là một lời mời, không liên quan gì đến thăm dò, ngay cả Lâm Dục Thư cũng cảm thấy mình nói không có logic gì cả.
Nhưng cậu cứ nói như thế, bởi vì phải để mặt mũi cho Thiệu Quang Kiệt, mà Thiệu Quang Kiệt đương nhiên ngầm hiểu đi xuống bậc thang: "Vậy thì tốt."
Nhìn bộ dáng thản nhiên rời đi của anh ta, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, có lẽ lúc Thiệu Quang Kiệt đưa ra lời mời sẽ không nghĩ tới cảnh xấu hổ, bởi vì anh ta biết Lâm Dục Thư là một người thông minh, sẽ chủ động nghĩ cách tránh cho tình huống xấu hổ xảy ra.
Nói cách khác, anh ta biết Lâm Dục Thư có tự giác của người làm công.
Sau khi nghĩ đến điều này, Lâm Dục Thư lại càng nổi giận.
Làm việc ở Vĩnh Tinh đã nhiều năm, lần đầu tiên cậu sinh ra một ý niệm trong đầu: Tại sao cậu không về nhà làm ông chủ, sao phải ở chỗ này chịu sự bất bình của người làm công?
Buổi tối đưa Wo wo đến đường vành đai xanh gần đó chạy vài vòng, chạy đến khi Lâm Dục Thư sức cùng lực kiệt, cuối cùng không còn sức để nổi giận.
Cậu về nhà tắm rửa môt phen, ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa chải lông cho Wo wo, là những tin tức gần đây, Wo wo ngã chổng vó nằm trên ghế, hai chân trước thoải mái đặt ở trước ngực, hai chân sau dang rộng để lộ phần sẽ được làm mờ trên mấy trang web video.
"Mày cũng không đứng đắn y như ba mày." Lâm Dục Thư chải lông cho Wo đại gia, miễn bàn là Wo đại gia thoải mái thế nào, ngay cả nọng cằm cũng lộ ra.
Đúng lúc