"Cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Lâm Dục Thư cuối cùng cam lòng rời mắt khỏi email, chỉ thấy người đứng ở trước cửa là quản lý thuế vụ Chiêm Đình.
"Lát nữa tan tầm đi liên hoan chứ nhỉ?" - Chiêm Đình hỏi.
"Mọi người đều đang chờ cậu mời khách, quản lý Lâm.
A, không đúng —— "
Cô cố ý giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chặn môi, ra vẻ "nói sai", sửa lại: "Là tổng giám đốc Lâm."
Nghe Chiêm Đình trêu chọc, Lâm Dục Thư không thể nhịn được cười.
—— Tổng giám đốc Lâm, ngang hàng ngang chức với Tống Khải Minh.
Cảm giác được thăng chức nhanh chóng ập đến, tâm tình cậu vui vẻ: "Gọi bọn họ đến đi, buổi tối đi ăn đồ Nhật, tôi mời."
Tin nhắn vừa rồi không được gửi vẫn còn trong hộp thoại, nhưng giờ phút này, Thiệu Quang Kiệt là ai và ngủ hay không ngủ chẳng còn quan trọng.
【 Tống Khải Minh: Chúc mừng】
【 Tống Khải Minh: Wowo vui vẻ.
jpg】
Người này có cái gì mà vui vẻ, rõ ràng vừa rồi còn ầm ĩ.
Lâm Dục Thư xóa văn bản trong hộp thoại, nhập lại.
【 Lâm Dục Thư: Buổi tối tôi đi liên hoan với đồng nghiệp】
Đối phương trả lời ngay lập tức.
【 Tống Khải Minh: Vậy còn tôi?】
Lâm Dục Thư suy nghĩ một chút, hai người bọn họ muốn chúc mừng lúc nào lại không được, đâu cần vội hôm nay.
【 Lâm Dục Thư: Hôm khác đi】
Phía trên hộp thoại hiển thị một "Đối phương đang nhập", nhưng một lúc lâu sau chỉ có hai chữ nhẹ nhàng.
【 Tống Khải Minh: Được rồi】
Tuy nhiên phía sau lại thêm một tin nữa.
【 Tống Khải Minh: Buổi tối tan tiệc thì gọi tôi, tôi đi đón cậu】
Buổi tối nhất định sẽ uống rượu, gọi người lái hộ là được.
Lâm Dục Thư vốn không muốn làm phiền như vậy, nhưng nghĩ lại Tống Khải Minh đang theo đuổi mình, dù sao cậu cũng phải cho người ta cơ hội thể hiện chứ, không phải sao?
Dù sao trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn nhiều việc, Tống Khải Minh nói muốn theo đuổi cậu nhưng cậu lại không có bất kỳ cảm giác thực tế nào, ngay cả một câu thổ lộ cũng không nhận được.
Nếu việc nhỏ nhặt như đưa về nhà mà cậu cũng từ chối, vậy Tống Khải Minh sẽ phải theo đuổi tới khi nào?
—— Lúc nảy ra ý nghĩ này, Lâm Dục Thư hoàn toàn không ý thức được đây không phải là chuyện cậu nên suy nghĩ cho Tống Khải Minh.
【 Lâm Dục Thư: Được】
Văn phòng gia đình có tổng cộng 17 người, dù là hẹn hò sau giờ làm hay đi tập gym, họ đều từ chối để đi chúc mừng Lâm Dục Thư thăng chức.
Trong phòng lớn của quán ăn Nhật cao cấp, một chiếc bàn dài mười mét đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Chiếc bàn dài được bày biện đủ loại sashimi cá và các món ăn tinh tế, thịt bò Kobe tươi ngon có thớ rõ ràng, mỡ nạt đều nhau, tôm hùm Ise cẳng dày có hương vị tươi ngon và thịt đàn hồi.
Mặc dù chi phí bình quân đầu người của quán ăn này cao tới 2000 tệ, nhưng Lâm Dục Thư không cảm thấy đau lòng chút nào, bởi vì sau khi thăng chức, tiền hoa hồng đầu tư của cậu sẽ tăng gấp đôi, thu nhập hàng năm có thể sẽ vượt mốc 10 triệu.
"Quản lý Lâm, cậu thật lợi hại, ngay cả Phương tổng cậu cũng giải quyết được."
"Đúng vậy, Thiệu đổng cũng từ bỏ mấy mảnh đất kia, không nghĩ tới quản lý Lâm có thể lấy lại."
"Cho nên người ta mới được thăng chức đó, nghe ông chủ "Thôi đi", cậu sẽ chủ động tranh đoạt sao?"
"Cho dù tôi muốn tranh đoạt cũng không nhất định tranh được, chỉ có quản lý Lâm có thủ đoạn."
"Mấy người nhìn mình xem, gọi quản lý Lâm gì nữa, bây giờ là Lâm tổng!"
"Đúng đúng đúng, Lâm tổng, sau này hoàn toàn dựa vào Lâm tổng nâng đỡ chúng ta bay!"
Mọi người nâng ly rượu lên, lại uống.
Tửu lượng của Lâm Dục Thư vốn rất tốt, nhưng lần lượt tiếp rượu mời của các đồng nghiệp, đi một vòng, cậu cảm giác đầu mình trở nên hơi nặng nề.
Có lẽ khó có được cơ hội Văn phòng gia đình tổ chức liên hoan như vậy, các đồng nghiệp đều vui vẻ phấn khích, tán gẫu về việc hợp tác với bên B, buôn chuyện về nhà họ Thiệu, trò chuyện đến hăng say.
Lâm Dục Thư ngồi xuống phía sau, rời khỏi các câu chuyện phiếm của đồng nghiệp, trong lúc cậu giảm men rượu, bắt đầu không tự chủ được mà tưởng tượng, trước khi thông báo nhân sự được truyền đạt, các ông chủ Thiệu gia đánh giá cậu như thế nào.
Năng lực làm việc ưu tú khẳng định không thể chê, nếu không cậu cũng không đi lên vị trí hôm nay.
Về phần những người khác, dù thế nào cũng nên có một cái "Tuổi trẻ tài cao" hoặc là "Không thể thiếu" chứ?
Lâm Dục Thư thực sự có chút say, bản thân cậu rất quan tâm đ ến đánh giá của người khác về mình, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu sau khi uống rượu.
Lại nói tiếp, cậu có thể thăng chức sớm vào cuối năm nay, vẫn có liên quan rất lớn đến Tống Khải Minh.
Chuyện thu mua tạm thời không đề cập tới, cậu đã đóng một vai trò trung gian nhưng chủ yếu là nhờ Tống Khải Minh mà cậu có thể lấy lại những mảnh đất đó.
Tống Khải Minh chỉ coi trọng một mảnh đất trong đó, mà vì che giấu mục đích chân thật của mình, hắn nghĩ cách lấy tất cả về —— Tất nhiên, không thể bỏ qua vai trò của Lâm Dục Thư trong quá trình này.
Sự phối hợp giữa hai người giống như các bánh răng trong hộp số ăn khớp đều đặn, giúp động cơ phát ra công suất ở tốc độ phù hợp nhất, đưa xe tăng tốc về phía trước.
Nếu vị trí của Thiệu Quang Kiệt để Tống Khải Minh ngồi thì tốt rồi, như vậy Lâm Dục Thư nhất định sẽ làm việc càng nhiệt tình hơn...!
"Lâm tổng, đi được chưa? Có cần gọi người lái hộ cho cậu không?"
"Hả?" Lâm Dục Thư ngơ ngác mở mắt, lúc này mới phát hiện liên hoan đã gần kết thúc.
Liên hoan văn phòng từ trước đến nay không có quy tắc tăng 2 tăng 3, những đồng nghiệp khác bắt đầu gọi xe hoặc gọi người lái hộ, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Lâm Dục Thư phủ áo khoác lên khuỷu tay, định đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, nhưng khi cậu từ phòng trải chiếu tatami đi ra, lúc mang giày thiếu chút nữa té ngã.
"Cẩn thận, Lâm tổng." Có đồng nghiệp đỡ lấy Lâm Dục Thư.
"Có muốn chúng tôi đưa cậu về nhà không?"
"Không cần." Lâm Dục Thư khoát tay.
"Tôi gọi người lái hộ."
—— Một người lái hộ biết lái chiếc xe tính năng của cậu.
"Vậy được, cậu đi chậm một chút, mọi người ngày mai gặp lại ở công ty."
Sau khi tạm biệt lẫn nhau, khoảng hơn chục người lần lượt giải tán.
Lâm Dục Thư trở lại ghế phụ trên chiếc Civic của mình, vừa đợi Tống Khải Minh đến đón, vừa đợi men rượu vơi đi.
Nhưng mà đợi một hồi lâu, rượu không chỉ không vơi, ngược lại còn cảm thấy choáng váng hơn.
Bởi vì thăng chức vui vẻ quá sao? Lâm Dục Thư nghĩ, đã lâu không uống quá chén như hôm nay.
Không biết qua bao lâu, cửa ghế lái đột nhiên bị người ta mở ra, một luồng gió mát thổi vào.
Tống Khải Minh ngồi vào trong xe, lấy mu bàn tay dán lên gò má phiếm hồng của Lâm Dục Thư, hơi nhíu mày hỏi: "Cậu đã uống bao nhiêu thế?"
Lâm Dục Thư mở hai mắt ra nhìn Tống Khải Minh, phản ứng có chút chậm chạp: "Là anh à."
"Không phải tôi thì là ai?" Tống Khải Minh nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho Lâm Dục Thư, sau đó vào số, lái chiếc Civic ra khỏi bãi đậu xe.
Lâm Dục Thư không nhớ rõ mình về nhà lúc nào, thậm chí không nhớ rõ mình từ bãi đỗ xe khu chung cư lên nhà như thế nào.
Chờ cậu hơi tỉnh táo lại đã thấy mình đứng trước tủ phòng tắm, Tống Khải Minh trong gương đang nặn kem đánh răng cho cậu.
"Há miệng." Tống Khải Minh giơ bàn chải đánh răng chạy bằng điện lên miệng Lâm Dục Thư.
"Ồ." Lâm Dục Thư ngoan ngoãn há miệng cắn đầu bàn chải đánh răng, rõ ràng cậu có tay nhưng lại lười nâng lên.
Độ rung của bàn chải điện rất mạnh và Tống Khải Minh cầm với lực vừa đủ, điều này không khiến nướu của Lâm Dục Thư cảm thấy khó chịu.
Đánh răng xong, hắn vắt một cái khăn ướt cho Lâm Dục Thư, cẩn thận lau mặt cho cậu.
"Tống Khải Minh." Hai chân Lâm Dục Thư không có lực, Tống Khải Minh vừa dùng sức một cái cậu đã ngã người về phía sau, mà Tống Khải Minh dứt khoát một tay ôm eo cậu, dùng lồ ng ngực đỡ lưng cho cậu.
"Sao?" Tống Khải Minh nghiêng đầu lau mặt cho Lâm Dục Thư.
"Anh sẽ chăm sóc..." Khăn