Lâm Dục Thư thu xếp xong thì trực tiếp đến công ty, cậu che giấu mệt mỏi rất giỏi, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt thì không ai có thể tìm ra chứng cứ cậu bị "giày vò" nhiều lần.
Nhưng nếu có tâm quan sát, sẽ phát hiện Lâm tổng bình thường mạnh mẽ nhanh nhẹn, hôm nay tốc độ di chuyển vô cùng chậm, giống như mở tốc độ 0.5, làm bầu không khí của văn phòng dường như chậm lại theo.
Về phần đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, gần tới giữa trưa hắn mới đi làm, có lẽ điều này không thể xóa bỏ nghi ngờ của Thiệu Quang Kiệt, nhưng ít nhất sẽ không khiến các đồng nghiệp khác hoài nghi.
Hai giờ chiều, Lâm Dục Thư đúng giờ đi tới phòng họp nhỏ, tham gia "cuộc họp quan trọng" trong miệng Thiệu Quang Kiệt.
Chủ đề cuộc họp đã được thư ký của Thiệu Hòa Đông gửi tới hộp thư của cậu, nói là muốn thảo luận về tương lai phát triển của công ty, mà cho đến khi Lâm Dục Thư ngồi xuống bàn họp, mới phát hiện bầu không khí hôm nay có chút vi diệu.
"Đầu tiên." Sau khi tất cả quản lý cấp cao đến đông đủ, Thiệu Hòa Đông với tư cách là chủ tịch tập đoàn, lên tiếng trước: "Chúng ta trước tiên chúc mừng phó chủ tịch đã lấy lại được đất đã mất."
Cũng chỉ Thiệu Hòa Đông là người duy nhất dám nhắc đến từ "phó" trước mặt Thiệu Hòa Húc.
Song điều này cũng không ảnh hưởng đến nhóm người bên cạnh Thiệu Hòa Đông phối hợp vỗ tay, khiến sắc mặt Thiệu Hòa Húc càng thêm khó coi.
"Sau đó về mấy mảnh đất này." Thiệu Hòa Đông dừng một chút, tiếp tục nói: "Dùng để thế chấp tài chính, tôi cho rằng đây là một việc lãng phí, không biết phó chủ tịch thấy thế nào?"
"Lãng phí hay không, cũng không thể chỉ dựa vào "cho rằng" của anh." Ông ta hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, bảo thư ký phân phát một chồng tài liệu cho những người có mặt, nói: "Đây là doanh thu mà Công ty Giải trí Vĩnh Tinh đã tạo ra cho tập đoàn trong hai năm qua, điều này cho thấy đầu tư số tiền này vào ngành giải trí là một quyết định rất đúng đắn."
Lâm Dục Thư đã biết quá rõ các số liệu này, nhưng cậu đột nhiên nhận ra cuộc họp hôm nay có vẻ khác thường, hai ông chủ lớn muốn đối đầu trực diện với nhau.
Thiệu Hòa Đông nhìn lướt qua tài liệu trên tay, xẹm nhẹ nói: "Nhưng cái tôi muốn nói chính là số tiền chú đầu tư vào ngành giải trí, nhất định phải lấy mấy mảnh đất kia cầm cố? Trong tay chú có nhiều cổ phiếu như vậy, có thể đi thế chấp được đấy."
Thế chấp cổ phiếu là một hình thức tài chính phổ biến, nhưng chủ yếu là cổ đông của các công ty hoạt động kém mới làm vậy.
Trong tay Thiệu Hòa Húc có nhiều tài sản, bất kể thế nào cũng không đến lượt động vào cổ phiếu.
Mà Thiệu Hòa Đông biết rõ điều này, nhưng ông ta càng muốn nói như vậy, rõ ràng là đang vũ nhục chỉ số thông minh của Thiệu Hòa Húc.
Lâm Dục Thư không khỏi cảm thấy kì lạ, nếu phải nói về hai anh em nhà này, họ đã xích mích liên tục sau khi ông già bị bệnh, nhưng hiếm khi đối chọi gay gắt như hôm nay.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ tới một khả năng —— Điều gì đó gần đây đã gây ra mâu thuẫn giữa hai người họ.
"Mấy mảnh đất đó là tài sản của bất động sản Vĩnh Tinh, tôi muốn kinh doanh thế nào là chuyện của tôi." Thiệu Hòa Húc không chút nhượng bộ: "Nếu tôi nhớ không lầm, bất động sản là do tôi quản, có phải tay anh duỗi quá dài rồi không?"
"Vậy tôi phải nhắc nhở chú một câu, nếu không phải quản lý Lâm ——" Nói tới đây, Thiệu Hòa Đông tựa như nhớ tới Lâm Dục Thư đã thăng chức, sửa miệng nói: "Tổng giám đốc Tiểu Lâm giúp chú đi giành lại, đã sớm bị em dâu cầm đi rồi!"
Lâm Dục Thư không lên tiếng, cụp mắt nhìn tài liệu, dù sao trong trường hợp này, tốt hơn hết là nên hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Tuy nhiên xét từ lời của Thiệu Hòa Đông, rõ ràng ông ta không biết về sự tồn tại của Tống Khải Minh trong toàn bộ sự việc.
"Đất cũng đã lấy về rồi, anh còn muốn nói đến khi nào?" Thiệu Hòa Húc không thể nhịn được nữa, vỗ xuống bàn: "Anh cứ nói trắng ra, có phải anh muốn cướp đất của tôi không?"
"Đất nào của chú?" Thiệu Hòa Đông lên giọng: "Đó rõ ràng là đất của công ty!"
Hai người biết ở đây toàn người nội bộ, cứ như vậy anh một câu tôi một câu mà ầm ĩ lên.
Thực ra nghiêm túc mà nói, mấy mảnh đất kia đúng là thuộc về công ty bất động sản Vĩnh Tinh, Thiệu Hòa Húc là cổ đông lớn của bất động sản Vĩnh Tinh, cho nên ông ta tự nhiên có quyền xử lý những mảnh đất này.
Mà Phương Lan ban đầu muốn lấy đất đi và tái cơ cấu lại công ty, cũng hứa hẹn các cổ đông nhỏ khác tham gia cổ phần như bình thường, mới không bị các cổ đông khác phản đối.
Cho nên nói, đúng là quyền sở hữu những mảnh đất đó thuộc về công ty, mà công ty Thiệu gia đều là kết cấu từng tầng, trên bất động sản Vĩnh Tinh còn có công ty niêm yết Vĩnh Tinh, sau lưng công ty niêm yết còn có tập đoàn cổ phần Vĩnh Tinh.
Bởi vậy Thiệu Hòa Đông với tu cách là chủ tịch tập đoàn, hoàn toàn có tư cách xử lý mấy mảnh đất này.
"Chính sách hiện tại đang thay đổi mỗi ngày.
Anh có biết an toàn nhất là giữ đất trong tay mình không?" Thiệu Hòa Húc nói.
"Tập đoàn Nam giới đề cập xây dựng khu nghỉ dưỡng gì đó, tôi thấy ba năm năm sau chưa chắc hồi được vốn!"
"Đó là dự án được chính phủ hỗ trợ.
Sau này sẽ quy hoạch một khu thắng cảnh.
Tại sao nó không thể hồi vốn?" – Thiệu Hòa Đông nổi giận hỏi.
"Có hồi vốn hay không, bây giờ ngồi đây tranh luận cũng vô nghĩa." Xem ra Thiệu Hòa Húc quyết tâm không nhượng bộ: "Để tôi nói cho anh biết từ góc độ khác, khi danh lam thắng cảnh được quy hoạch, giá trị của mảnh đất đó ít nhất sẽ tăng gấp đôi.
Tại sao bây giờ chúng ta phải bàn bạc hợp tác với Tập đoàn Nam Giới? Hơn nữa, đất đai nằm trong tay chúng ta, chờ khi chính phủ triển khai thật, chúng ta vẫn có nhiều lựa chọn, tại sao lại xây dựng khu nghỉ dưỡng?"
"Mắt nhìn của chú chỉ thiển cận vậy thôi sao?" Có vẻ Thiệu Hòa Đông đã rất muốn mắng chửi.
"Tập đoàn Nam Giới có nhiều hoạt động kinh doanh trên phạm vi toàn cầu, nếu như đáp lên thuyền của bọn họ, về sau có rất nhiều cơ hội, chú không thể giữ khư khư mấy miếng đất nhỏ được, suy nghĩ từ đại cục xem?"
"Vậy anh có biết tấm vé đáp chung thuyền này đắt thế nào không? Tôi đây chính là suy nghĩ từ đại cục!"
"Tôi thấy chú chẳng qua không muốn lấy tiền đầu tư vào giới giải trí về thôi, lại hứa hẹn làm phim cho mấy cô minh tinh sao?"
"Thiệu Hòa Đông, anh nói mấy chuyện này thật vô nghĩa."
Nghe hai người cãi nhau nửa ngày, Lâm Dục Thư đại khái hiểu rõ chân tướng.
Thì ra "hợp tác" mà Đỗ Vũ Phi từng đề cập với cậu, là muốn dùng đất của bất động sản Vĩnh Tinh xây dựng khu nghỉ dưỡng.
Thiệu Hòa Húc hiển nhiên không muốn hợp tác, Đỗ Vũ Phi lại đi tìm Thiệu Hòa Đông, lúc này mới dẫn đến mâu thuẫn giữa hai anh em.
Trong đầu nhanh chóng lướt qua từng tin tức, Lâm Dục Thư đột nhiên có dự cảm không tốt.
Cậu hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Thiệu Quang Kiệt bên cạnh: "Tập đoàn Nam Giới muốn xây khu nghỉ dưỡng ở đâu?"
"Bên ngoài khu phát triển kinh tế." Thiệu Quang Kiệt cũng hạ giọng: "Cái nơi toàn là đất trũng đó."
......!Nguy rồi, chính là miếng đất Tống Khải Minh để mắt tới.
Những người tham gia cuộc họp hôm nay đều là ban điều hành cấp cao của Tập đoàn Vĩnh Tinh, mà Tống Khải Minh chỉ là tổng giám đốc của công ty con Vĩnh Tinh, đương nhiên không có tư cách tham dự vào.
"Nếu chú khăng khăng cố chấp, đừng trách tôi không giữ tình cảm." Thiệu Hòa Đông không muốn cãi nhau nữa, tỉnh táo lại nói: "Lát nữa tôi sẽ triệu tập hội đồng quản trị, đến lúc đó để các đổng sự cùng nhau quyết định, chúng ta có nên hợp tác với tập đoàn Nam Giới hay không."
"Anh!" Thiệu Hòa Húc lập tức nổi giận đùng đùng, tục ngữ nói "quan lớn một cấp đè chết người", có đôi khi ông ta thực sự rất khó chống lại quyết định của Thiệu Hòa Đông.
"Đúng