Lâm Dục Thư ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cậu đến cao ốc Vĩnh Tinh tham gia lễ truy điệu của Thiệu Chấn Bang.
Các đồng nghiệp trong Văn phòng gia đình đang bận rộn, ngoại trừ cậu, vừa nhìn đã biết bọn họ là nhân viên nội bộ của Thiệu gia, mà cậu chỉ giống như bạn bè đến thương tiếc.
"Chuyện của con, thầy nghe hết rồi."
Ở một góc đại sảnh lễ truy điệu, Chu Hiền ngồi trên xe lăn nói với Lâm Dục Thư đứng phía sau.
Tống Khải Minh ra sân bay đón ba mẹ, Lâm Dục Thư không có việc gì làm, vừa hay có thể ở cùng thầy của mình.
"Còn có ai đến chỗ thầy nói lời ong tiếng ve sao?" Lâm Dục Thư nhìn đồng nghiệp bận rộn, tự giễu nói.
"Con cảm thấy còn có thể là ai?" Chu Hiền hơi nghiêng đầu, hỏi.
Lâm Dục Thư giật mình, vẻ mặt chăm chú, lại nghe Chu Hiền nói: "Là Thiệu Chấn Bang."
Đúng là chỉ có ông ấy sẽ đi nói.
Di ảnh của Thiệu Chấn Bang treo trên bức tường phía trước, ông mặc một bộ vest mới toanh, mái tóc được chải tỉ mỉ với nụ cười hiền hậu khiến người ta có cảm giác ông vẫn chưa rời đi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra khỏi bức ảnh.
"Xin lỗi thầy." Lâm Dục Thư cũng không biết tại sao, cậu hơi cúi đầu như học sinh phạm lỗi.
"Con không có lỗi với thầy." Chu Hiền đan chặt mười ngón tay, tùy ý đặt ở trước người: "Chính con lựa chọn, con chịu trách nhiệm với nó là được."
"Vâng." Lâm Dục Thư nhẹ giọng đáp.
"Nhưng mà." Chu Hiền chuyển chủ đề: "Sau những chuyện xảy ra, thầy rất ngạc nhiên khi con vẫn ở lại Vĩnh Tinh."
"Con có ý định nghỉ việc." Lâm Dục Thư nói.
"Nhưng vẫn còn do dự."
"Là bởi vì thằng nhóc họ Tống kia sao?"
Mặc dù quan hệ giữa Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đã là trạng thái bán công khai, nhưng nghe Chu Hiền thản nhiên nói ra như thế, lòng Lâm Dục Thư vững vàng lên nhiều.
"Một phần từ cậu ấy." Lâm Dục Thư nói.
"Nhưng còn một nguyên nhân là không nỡ, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của con từ khi tốt nghiệp tới nay."
Chu Hiền gật đầu, dường như rất đồng ý với suy nghĩ của Lâm Dục Thư, tuy nhiên ông vẫn nói: "Nhưng con ở Vĩnh Tinh đã không còn nhiều ý nghĩa nữa."
Lâm Dục Thư im lặng.
"Kế hoạch nghề nghiệp của con là nhảy từ Văn phòng gia đình sang Tầng quản lý công ty niêm yết bên kia, đúng không?"
Lâm Dục Thư đã bày tỏ những ý tưởng này cho Chu Hiền từ lâu, ông cũng tỏ vẻ ủng hộ.
"Nhưng ý tưởng này sẽ không cần thiết nếu con ở cạnh Tống Khải Minh." Chu Hiền nói tiếp: "Nếu công ty sau này do Thiệu Hòa Đông nắm quyền, cả hai đứa sẽ không có chỗ đứng.
Ngược lại, nếu Tống Khải Minh nắm quyền, con sẽ trở thành chư hầu của cậu ta mãi mãi."
"...!Vâng." Không phải Lâm Dục Thư chưa nghĩ tới những chuyện này.
"Cho nên ý của thầy là, con nên về nhà."
"Điều này tốt cho cả hai hơn." Chu Hiền nói.
"Nếu Tống Khải Minh mất việc, ít nhất còn có con, nếu cậu ta không mất việc thì hai người ở vị thế rất thích hợp.
"
Thầy xứng đáng là thầy, ông xem xét mọi việc một cách toàn diện hơn Lâm Dục Thư.
Nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, vừa rồi Chu Hiền nói ông biết việc này vì Thiệu Chấn Bang tìm ông.
Nói cách khác......
"Những ý này là của Thiệu Chấn Bang sao?" Lâm Dục Thư không khỏi cau mày hỏi: "Ông ấy tìm thầy nói về hướng phát triển của công ty?"
"Con không cần để ý nhiều như vậy." Chu Hiền thản nhiên nói: "Dù sao con chỉ cần biết, con không còn thích hợp ở lại Vĩnh Tinh nữa."
Sức khỏe Chu Hiền không tốt, ở lại lễ truy điệu không bao lâu liền rời đi.
Buổi trưa, tất cả khách mời thống nhất đến nhà hàng của công ty dùng bữa đơn giản, bởi vậy khi Tống Khải Minh từ sân bay trở về thì đại sảnh truy điệu chỉ còn lại rất ít người.
Lâm Dục Thư rời khỏi phòng ăn vào giờ cao điểm, tình cờ lúc này đang ở trên lầu, nhưng cậu không tiến lên quấy rầy mà chỉ là lặng lẽ chờ ở một bên.
Theo sau Tống Khải Minh là Thiệu Văn Thiến với vẻ mặt mệt mỏi cùng một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, người nọ thần sắc nghiêm túc, nói năng thận trọng.
Lâm Dục Thư từng nhìn thấy trong ảnh, ông chính là ba của Tống Khải Minh.
Người thân Thiệu gia đeo băng tay cho ba người, khác với người dì cởi mở trong video call lúc trước, Thiệu Văn Thiến từ sau khi nhìn thấy di ảnh của Thiệu Chấn Bang đã khóc nức nở, Tống Khải Minh và ba Tống an ủi bà.
Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ đến thời điểm bố mẹ cậu ra đi vì tai nạn.
Khi đó cậu còn rất nhỏ, không hiểu ý nghĩa của cái chết, Lâm Dĩ Tắc chỉ nói cho cậu biết ba mẹ đã đến một nơi rất xa.
Sau khi cậu trưởng thành, Lâm Dĩ Tắc tâm sự rằng khi đó anh ghen tị cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, như vậy sẽ không cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân.
Nhưng Lâm Dục Thư cũng không nói thật ra khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, có một thời gian dài, mỗi ngày cậu đều khóc trước di ảnh của ba mẹ.
"Ba, mẹ, đây là Lâm Dục Thư."
Chờ Thiệu Văn Thiến bình tĩnh lại, Tống Khải Minh nhìn chung quanh một chút, Lâm Dục Thư biết đã đến lúc nên tự giác đi tới.
"Chào chú, chào dì." Lâm Dục Thư có phần dè dặt khi lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ của Tống Khải Minh.
"Xin chia buồn với mọi người."
Ba Tống gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt: "Chào cháu."
"Chào cháu, Tiểu Thư." Thiệu Văn Thiến vẫn còn suy sụp, âm thanh mang theo giọng mũi nặng nề: "Kế hoạch thay đổi không ngờ, nhà bên Đức đã chuẩn bị sẵn chăn bông chờ cháu rồi, ai mà biết được..."
Nói tới đây bà lại bắt đầu nức nở, Tống Khải Minh ôm vai bà vỗ về an ủi: "Không sao đâu, mẹ, sau này còn có cơ hội."
Lâm Dục Thư cũng không biết nên nói cái gì, có lẽ ba Tống nhìn ra cậu đang căng thẳng, chủ động hỏi: "Tiếp theo hai đứa có tính toán gì không?"
Bước tiếp theo phải chờ công bố di chúc.
Chỉ là câu này khó nói ra, Lâm Dục Thư bèn nói: "Chờ tình hình công việc ổn định lại, cháu cũng sẽ dẫn cậu ấy về nhà cháu."
"Hi vọng người nhà cháu cũng thích nó." Thiệu Văn Thiến rốt cục ngừng nức nở, nói: "Mẹ và ba nó đều rất thích cháu."
Tính cách thẳng thắn của Tống Khải Minh chắc là di truyền từ ba mẹ hắn, có lúc làm cho người ta tức giận, có lúc lại làm cho người ta an tâm.
"Cháu cám ơn." Tuy trong lòng Lâm Dục Thư cũng không yên, nhưng cậu vẫn nói: "Nhất định sẽ như thế."
Người nhà họ Thiệu ăn cơm ở nhà hàng lục tục về tới lầu trên, tối hôm qua Thiệu Hòa Đông trông đêm, sáng nay ông không xuất hiện, nhưng không biết có phải nhận được tin tức Thiệu Văn Thiến về đến nơi hay không, ông đã vội vàng chạy tới.
"Người đến đông đủ cả." Thiệu Hòa Đông vội vã chạy tới, đương nhiên không phải vì hàn huyên với Thiệu Văn Thiến.
"Có thể công bố di chúc rồi."
Đứng bên cạnh ông ta là bạn thân của Thiệu Chấn Bang, luật sư Chung, người sáng lập một văn phòng luật cao cấp.
Lúc này dưới nách Chung luật sư kẹp một cặp công văn phồng lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Được rồi." Luật sư Chung đẩy mắt kính trên sống mũi.
"Chúng ta tìm một phòng họp lớn đi."
Thành viên nòng cốt của nhà họ Thiệu có hai ba mươi người, lúc này cùng nhau rời đi gây ra thế trận không nhỏ.
Tất cả khách khứa đều dừng việc đang làm, nhìn sang đó với ánh mắt dò hỏi, chắc hẳn bọn họ cũng tò mò không kém về nội dung di chúc.
Ba anh em Thiệu Hòa Đông đi đầu, dù sao bọn họ mới là nhân vật chính của di chúc.
Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư đi theo đội thứ hai, lúc chờ thang máy, Tống Khải Minh nhỏ giọng hỏi Lâm Dục Thư: "Em quen biết luật sư này không?"
"Không quen." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng anh có thể yên tâm, luật sư này là người ông cụ tin tưởng, sẽ không làm ra chuyện thay đổi di chúc đâu."
Cho dù muốn thay đổi, cũng không có cách nào.
Thiệu Chấn Bang sửa đổi di chúc luôn tìm người của phòng công chứng đến xác nhận, mỗi lần đến đều là các nhân viên khác nhau, luật sư Chung không có khả năng mua chuộc toàn bộ văn phòng công chứng để làm giả di chúc.
"Sao thế?" Thiệu Quang Kiệt không biết từ đâu lại gần, nói với Tống Khải Minh.
"Mày đang sợ à?"
Nhà họ Thiệu nhiều thân thích như vậy mà Thiệu Quang Kiệt đi đâu không đi, cứ muốn đi bên cạnh hai người.
Đúng là âm hồn bất tán.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh ăn ý bước nhanh hơn, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại đi theo, vẻ mặt rất hiền lành nhưng nói năng vẫn khó nghe như cũ: "Mày yên tâm, vốn dĩ mày không cầm được bao nhiêu, ai rảnh động tay động chân đến di chúc làm gì?"
"Anh đã từng nghĩ đến chưa." Lâm Dục Thư không thể nhịn được nữa, vừa chú ý tới những người xung quanh, vừa hạ giọng nói với Thiệu Quang Kiệt: "Anh vừa khôi phục chức vị giá cổ phiếu công ty sẽ giảm mạnh, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng trọng lượng của mình sao?"
"Tiểu Lâm tổng, à không, quản lý Lâm, tôi nhớ cậu đâu phải là người không biết nắm rõ tình huống