Chuông báo thức vang vang một điệu nhạc xưa cũ, Hoàn Nhan Viên Hạo mơ hồ mở mắt, chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh hắn, Triệu Tử Đoạn cũng thức dậy từ lâu. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng thắc mắc, rõ ràng người ngủ trước là y, cũng là ôm lấy hắn mà ngủ ở ban công, hiện tại vì sao cả hai lại an ổn trong chăn ấm nệm êm thế này.
Triệu Tử Đoạn nhận ra Hoàn Nhan Viên Hạo đã tỉnh, liền vui vẻ cười, xoay người đối diện:
- Anh nói lại đi!
- Nói?
Hoàn Nhan Viên Hạo có chút ngỡ ngàng, đầu óc ngừng trệ mất mấy phút:
- Nói gì?
Triệu Tử Đoạn lười nhác cười, bộ dáng tuy hời hợt nhưng thực sự lại đầy trông mong cùng kiên nhẫn:
- Đêm qua lời anh nói, tôi...đã nghe được rồi...
Hoàn Nhan Viên Hạo tức khắc đỏ mặt, hắn vội vội vàng vàng muốn ngồi dậy:
- Tôi đi mua bữa sáng!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, quyết tâm không để người kia có cơ hội nào kháng cự, nắm lấy cánh tay Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Không cần!
Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng chốc lâm vào tình thế quẫn bách, rõ ràng khi đó Triệu Tử Đoạn đã uống không ít bia, hà cớ gì đến sáng lại nhớ toàn bộ như vậy, Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ trán, suy nghĩ trong đầu như muốn bay lên, còn có thể nghĩ đến bia hôm qua mua là bia giả. Hắn cứ thế bần thần một lúc lâu, muốn trốn cũng không thể thoát khỏi ánh huyền mâu đối diện. Hoàn Nhan Viên Hạo lấy hết can đảm yên vị nằm xuống giường, mặt đối mặt với Triệu Tử Đoạn, nghiêm túc hỏi:
- Có thật muốn nghe?
Triệu Tử Đoạn gật đầu, chăm chú chờ đợi.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoáy sâu phượng mâu vào đối phương, mặc kệ nhạc chuông báo thức vẫn còn văng vẳng, hắn lần tìm bên dưới lớp chăn bàn tay tinh tế xương gầy của y, ra sức nắm chặt:
- Anh yêu em!
Trái tim hai mươi tám năm qua luôn luôn an bình của hắn trong tích tắc mãnh liệt phản ứng, rung lắc liên tục, như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Hoàn Nhan Viên Hạo trong đầu tính đến một triệu khả năng, hoặc là Triệu Tử Đoạn sung sướng hét lên, hoặc y cũng có thể giận dỗi đuổi hắn ra khỏi phòng,...
Tuy vậy, tất cả đều sai!
Triệu Tử Đoạn không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh lùng xoay lưng lại. Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần hồi lâu, lại còn có thể nghĩ đến câu nói mà y muốn nghe vốn không phải là câu bày tỏ tình cảm này. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn bờ lưng trước mắt, vô thức đưa tay lên di di vào hình xăm viên kim cương đỏ rực nằm giữa hai vai.
Triệu Tử Đoạn không chút lưu tình kéo luôn chăn che kín đầu.
Hoàn Nhan Viên Hạo:
-"..."
Hắn thật sự không hiểu bản thân đã sai chỗ nào, cũng chẳng biết phải làm chuyện gì để y bớt giận. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể do hắn tỏ tình chưa đủ chân thành. Hoàn Nhan Viên Hạo ôm luôn cả chăn bông bọc người tình vào trong lòng, quyết tâm lần nữa:
- Anh yêu em!
Triệu Tử Đoạn càng rúc sâu vào chăn. Hoàn Nhan Viên Hạo không thể hiểu nổi biểu hiện của y, cũng liền chui hẳn vào tấm chăn rộng, hắn ôm bờ hông y, cứ thế phát hiện cả người Triệu Tử Đoạn đã nóng rẫy.
"Là xúc động sao?"
Hoàn Nhan Viên Hạo âm thầm vuốt ve đôi tay Triệu Tử Đoạn, nhè nhẹ môi hôn lên phần gáy trắng nõn, cố tình nói đến chuyện khác:
- Em xăm hình này khi nào?
Triệu Tử Đoạn vùi vùi mặt vào gối, giọng nói yếu nhược đến khó có thể nghe rõ:
- Cách đây tám năm...nếu không có hình xăm liền không thể gia nhập được...
- Rất đẹp!
Triệu Tử Đoạn lời nói cũng thoải mái hơn:
- Loại hình xăm này chỉ hiện lên khi cơ thể bị kích thích!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu:
- Anh biết, uống rượu, hút thuốc, tức giận,...hay thậm chí làm tình...đều có thể!
Triệu Tử Đoạn lâm vào im lặng, Hoàn Nhan Viên Hạo cận kề người yêu, càng khó kiềm chế, tay vuốt ve loạn khắp thân thể trơn mướt trong lòng. Triệu Tử Đoạn cũng không phản đối, thả lỏng tâm tình hưởng thụ. Hoàn Nhan Viên Hạo bên dưới bắt đầu xoa nắn phân thân, phía trên lại cắn nhẹ vào vành tai đối phương:
- Em có thường xuyên đeo khuyên không?
Triệu Tử Đoạn mơ hồ huyền mâu, giữa hai chân đã truyền lên từng đợt khoái cảm:
- Không...em...ưm...
Hoàn Nhan Viên Hạo niết môi lên phần cổ Triệu Tử Đoạn, một tay giữ chặt hông y, tay còn lại tìm đến hậu huyệt:
- Em có muốn?
Triệu Tử Đoạn đã quen thuộc cận kề tiếp xúc với người bên cạnh, cơ thể rất nhanh liền hòa nhập, xuân thủy ướt át có phần mời gọi. Triệu Tử Đoạn hiện tại toàn bộ ý chí tinh thần đều tập trung vào nửa thân dưới, Hoàn Nhan Viên Hạo có nói gì cũng không hiểu:
- Muốn? Muốn gì...
Y còn chưa hết coi, đã thấy hai ngón tay của đối phương bắt đầu khuếch trương, cả người dâng lên chút trướng đau:
- Này! Anh! Chậm! Chậm lại!
Nhưng đó là ý muốn của Triệu Tử Đoạn, không phải của Hoàn Nhan Viên Hạo, bởi thế nên khi ngón tay thứ ba của hắn vào được bên trong, Triệu Tử Đoạn đã hổn hển thở, âm thanh dâm mỹ từ cổ họng cũng không còn kìm nén được, vang vọng khắp căn phòng.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Triệu Tử Đoạn đã thật sự sắp đến, hắn liền lập tức ngừng động tác lại, cơ bản hắn đã cùng y nhiều đến mức vô tình cũng có thể chạm vào điểm nhạy cảm nhất của y. Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ muốn Triệu Tử Đoạn khao khát hắn, là khao khát tột cùng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôm đối phương đặt lên người mình, bản thân tựa vào tường, ở góc độ này, hắn có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt mỹ diễm kia, cũng như mọi chuyển động thân mình một.
- Anh muốn làm tình với em cả đời!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi cười, ý thức đã mơ hồ:
- Em không nhiều tiền như vậy...
Y làm gì có khả năng để bao nuôi một nam thần, khi chuyên án kết thúc, y chỉ là một một nhân viên công vụ bình thường. Hiện tại, cứ coi như y đang lợi dụng vị trí mà thỏa mãn riêng bản thân.
Hoàn Nhan Viên Hạo siết lấy phần hông Triệu Tử Đoạn, từng chút một đưa phân thân sớm đã cứng như thiết bản vào người y. Hắn cần năm vạn này của y sao, hắn chỉ cần y, thậm chí trả lại cho y gấp đôi mỗi tháng cũng không thành vấn đề.
Triệu Tử Đoạn cắn môi đón
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:
@hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm)
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.