Triệu Tử Đoạn sau buổi châm cứu liền thấy đầu óc ngưng trệ, ở mãi trong nhà cũng có chút buồn chán. Y thay đổi quần áo rồi lang thang ra khỏi tiểu khu, y không thể lái xe, cứ thế chậm rãi đi bộ. Qua một hàng thịt nướng xiên que, Triệu Tử Đoạn mua hẳn mấy mươi xâu, sau đó tiếp tục dạo phố.
Đèn đường dần sáng trên từng con phố xa hoa, rất lâu không ăn những thứ nhiều dầu mỡ cay nóng, Triệu Tử Đoạn thấy ngon miệng lạ thường, gặm hết toàn bộ, y vẫn muốn mua tiếp. Triệu Tử Đoạn vứt que vào thùng rác, đi thêm một đoạn liền thấy xe Hoàn Nhan Viên Hạo dừng trước một cửa hiệu trang sức thủ công. Triệu Tử Đoạn nhìn vào cửa kính mờ, bóng dáng quen thuộc khó thể lầm lẫn. Y ngược lại không muốn làm phiền hắn, chân vẫn tiếp tục bước.
Không thường xuyên vận động, thân thể suy kém rõ ràng, y tìm một ghế đá công viên, lặng lẽ ngồi xuống, vặn mở chai nước lọc, trên mặt ghế, ai đó bỏ lại tờ báo cũ. Dưới ánh sáng hiu hắt vàng vọt, y vẫn đọc được tiêu đề:
- 17/3 Lễ đính hôn của người mẫu Dương Ni và Hoàn Nhan Viên Hạo được tổ chức tại khách sạn Z...
Triệu Tử Đoạn siết lòng bàn tay, nụ cười thê lương buồn, 17/3 vậy là ngày mai. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng vì thế mà chiều nay không có ở nhà, để y một mình cùng bác sĩ châm cứu. Y tất nhiên không yếu đuối đến mức thiếu hắn liền không sống được. Nhưng hiện tại vẫn là tận cùng đau đớn. Triệu Tử Đoạn ngẫm nghĩ, rất lâu rồi y không về quê, thật sự muốn thăm mẹ.
Khuya, trời đổ lạnh, sương nhỏ ướt đẫm áo, Triệu Tử Đoạn lại quay về tiểu khu. Y nhìn lên ô cửa sổ thân thuộc, đèn đã sáng. Trong nhà thơm lừng hương thức ăn, Triệu Tử Đoạn vui vẻ ngồi xuống bàn, toàn bộ nỗi niềm đều dìm sâu đáy lòng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bày biện bốn món một canh, đúng chuẩn bữa cơm gia đình, hắn vừa nấu ăn vừa hát, tâm trạng phấn khởi:
- Em thử cái này đi, anh làm theo công thức mới!
Triệu Tử Đoạn gật đầu, kỳ thật đối với y Hoàn Nhan Viên Hạo chế biến món gì cũng từ ngon đến đặc biệt ngon. Trù nghệ đủ tiêu chuẩn để mở nhà hàng, Triệu Tử Đoạn nhón một miếng thịt cho vào miệng, thầm nghĩ trên đời sao có thể có người hoàn hảo như hắn được.
- Rất tuyệt! Gần bằng em!
Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, Triệu Tử Đoạn hôn lên má hắn, vào phòng tắm:
- Em rửa mặt!
Có thể hôm nay là ngày cuối cùng hắn bên cạnh y, Triệu Tử Đoạn âm thầm tuyệt vọng, tối mai hắn đã đính hôn, là gia đình của người khác, cùng y tất cả đều hóa thành kỷ niệm. Triệu Tử Đoạn hắt nước vào mặt, lại nhìn thấy áo khoác Hoàn Nhan Viên Hạo để quên. Y thuận tay đem ra ngoài, bên trong cồm cộm một hộp cứng. Triệu Tử Đoạn vô tình lấy ra, là hộp nhẫn, y mím môi, lẳng lặng nhét trả lại. Dù biết trước sẽ có ngày này, y vẫn thấy khó thở.
Giữa bữa ăn, Triệu Tử Đoạn dường như lơ đãng, Hoàn Nhan Viên Hạo lập tức nhận ra:
- Có chuyện gì sao?
Triệu Tử Đoạn qua loa cười, chống chế:
- Em muốn thăm mẹ, nhiều năm qua vì nhiệm vụ, em chưa một lần về nhà!
Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ bàn tay đối phương, thêm thức ăn vào bát y:
- Đợi anh sắp xếp xong công việc sẽ đưa em đi, anh cũng muốn thăm gia đình em!
Triệu Tử Đoạn khó nhọc cười, vội vàng đứng dậy:
- Em no rồi!
Khách sạn Z từ sáng phóng viên đã túc trực, lễ đính hôn của Hoàn Nhan Viên Hạo, con trai duy nhất Vĩnh Nguyên Trung tướng và người mẫu Dương Ni ái nữ tập đoàn bất động sản Dương thị vô cùng thu hút dư luận. Khách mời ngày hôm nay không phú liền quý, ngoài giới giải trí còn có đồng liêu của Vĩnh Nguyên Trung tướng.
Dương Ni xúng xính váy cưới, kỳ thực đây là đính hôn, bình thường chỉ cần một buổi tiệc gia đình đơn giản là được, nhưng Dương Ni phải dùng đến thủ đoạn mới có thể ép Hoàn Nhan Viên Hạo đồng ý, vì thế nên càng tranh thủ thật phô trương thật hoành tráng.
- Váy cưới Dương tiểu thư rất đẹp!
Dương Ni ngẩng đầu quay lại, người đứng tựa khung cửa kia là Vạn Lăng Mặc, anh trai cùng cha của Hoàn Nhan Viên Hạo, Dương Ni nâng váy tiến đến:
- Vạn tổng hôm nay rảnh rỗi!
Vạn Lăng Mặc lịch thiệp hôn nhẹ lên tay Dương Ni:
- Dù sao cũng là ngày trọng đại của Viên Hạo, tôi không thể vắng mặt!
Phòng trang điểm mấy mươi nhân viên, cho nên Dương Ni cảm thấy cực kỳ an toàn, cô và Vạn Lăng Mặc quang minh chính đại trò chuyện, tuyệt đối sẽ không gây ra dị nghị gì. Vạn Lăng Mặc đôi lúc lại nhìn đồng hồ, Dương Ni mở to mắt ngọc:
- Vạn tổng đợi ai sao?
Vạn Lăng Mặc dịu dàng cười:
- Bạn gái, hôm nay cô ấy có xuất quay!
Dương Ni kín đáo bĩu môi, người mà Vạn Lăng Mặc nhắc đến chính là Phùng Gia Hỷ, hoa đán mới nổi của làng giải trí, Vạn Lăng Mặc vung tiền trải thảm sự nghiệp người yêu, cho nên Phùng Gia Hỷ cực kỳ kiêu ngạo, chỉ diễn vai chính, không bao giờ nhận vai phụ.
Dương Ni che miệng:
- Phùng tiểu thư cùng Vạn tổng đẹp đôi như vậy, không biết bao giờ tôi mới được ăn kẹo cưới đây!
Giữa trưa, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng đến, trước khi bắt đầu, quản lý hướng dẫn sân khấu, sau đó còn bận rộn chụp ảnh quay film theo ý Dương Ni để họp báo. Hoàn Nhan Viên Hạo không hề phản đối, lạnh lùng biểu hiện.
Vạn Lăng Mặc trong thời gian đó thong thả tản bộ, kiểm tra tổng thể một lượt. Đến khi hắn quay lại Dương Ni đã đổi thường phục, buổi tối mới có tiệc, hiện tại mặc váy cưới mãi cũng chẳng để làm gì. Hoàn Nhan Viên Hạo vắng mặt, không rõ đi đâu. Vạn Lăng Mặc nhìn thần thái u ám của Dương Ni, an ủi:
- Cô Dương có muốn dùng bữa? Khách sạn này nổi tiếng với món gan ngỗng áp chảo!
Dương Ni gượng gạo cười, với tay lấy giỏ xách:
- Vậy đi thôi, tôi cũng có chút đói, thật làm phiền Vạn tổng mà!
Vạn Lăng Mặc đỡ tay Dương Ni bước qua bậc thang, lắc đầu:
- Sắp là người trong nhà, cô Dương đừng khách sáo!
Chung Gia Diện.
Triệu Tử Đoạn thức dậy vào giữa chiều, Hoàn Nhan Viên Hạo đã đi từ sớm, y bần thần trên giường một lúc lâu, đến khi đủ tỉnh táo thì lôi valy ra, sắp xếp hành lý về nhà. Triệu Tử Đoạn dọn dẹp tủ quần áo, phát hiện một túi du lịch cỡ trung phủ đầy bụi, y tò mò mở ra, bên trong đầy ắp tờ một trăm đồng. Triệu Tử Đoạn ngả người nằm trên sàn, trong lúc làm việc ở Vạn Thịnh, y chưa từng nghĩ bản thân lại tích trữ nhiều như vậy. Hiện tại y không chứng minh được thân phận, số tiền này cũng chẳng thể trao lại Tổng cục.
Triệu Tử Đoạn ngước nhìn trần nhà, không có giấy tờ, đồng nghĩa với việc y là thành viên Vạn Thịnh, theo luật phải nhận án tù. Triệu Tử Đoạn cẩn thận nhét một nửa số tiền xuống đáy valy, quyết định đem về nhà. Thị trấn y lớn lên cuộc sống rất khó khăn, có số tiền này, võ quán sẽ mở rộng, mẹ y sẽ đỡ vất vả.
Mặt trời lặn, Triệu Tử Đoạn đã ở trên chuyến xe khách hồi hương, khung cảnh hai bên đường dần nhòe nhoẹt theo ánh mắt. Y đưa bàn tay phải lên cửa
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:
@hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm)
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.