Tai mèo
Chuyển ngữ: Diên Đường Ngật sẽ không để mèo con ở trong WC quan sát cậu.
Cậu ôm Đường Phú Quý ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới quay lại ngồi lên bồn cầu.
Giải quyết xong nhu cầu s1nh lý hằng ngày, Đường Ngật mở cửa ra thì thấy mèo nhỏ đang ngồi trên thảm lông trước nhà vệ sinh dáo dác nhìn xung quanh.
Nó ngồi một mình lẳng lặng chờ đợi, dùng thân thể bé nhỏ canh chừng bảo vệ một con người… đi vệ sinh.
Đường Ngật dùng đôi tay còn dính nước ôm nó lên rồi nhìn nó chăm chú, hồi lâu mới chớp mắt một cái.
Ánh mắt cậu rất dịu dàng, đong đầy cưng chiều và yêu thương.
La Chú đối diện với ánh mắt ấy trong thời gian dài gần như sắp sinh ra ảo giác, một loại ảo giác sắp không chịu nổi nhưng khó mà diễn tả được bằng lời.
Nhiệt độ cơ thể mèo thường sẽ cao hơn con người hai đến ba độ.
Hắn cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng hừng hực cả lên, dòng máu nóng hổi xông lên vành tai mỏng manh, phải lắc lắc hai cái mới có thể xua tan đi cơn nóng ấy.
Mí mắt Đường Ngật hơi rũ xuống, tựa hồ bị vành tai lúc lắc thu hút sự chú ý, tầm mắt chuyển từ đối diện với hắn qua đôi tai đầy lông nhỏ xinh.
Bàn tay ôm mèo vô thức giật giật.
Đường Ngật nhẫn không nổi khát vọng mãnh liệt mà hơi cúi đầu xuống rồi chậm rãi ngậm tai mèo vào miệng.
Vành tai mèo ấm áp nóng hơn bờ môi một ít, cậu hơi mím môi lại cảm nhận độ dẻo dai của tai mèo.
Tai mèo bị k1ch thích rung lên, La Chú hoảng đến độ chỉ còn lại bản năng thân thể phản ứng chứ không nghĩ được gì, ngơ ra hồi lâu mới tỉnh táo lại: chủ nhân thường không kiềm được mà hôn hôn sờ sờ thú cưng nhà mình.
Đây là chuyện bình thường thôi.
Nhưng cái gọi là chuyện bình thường ấy sẽ chỉ là chuyện bình thường khi hắn không phải là em thú cưng bị hôn hôn sờ sờ kia!
Thân thể mèo con kích động không thôi, loài vật vương giả về đêm tinh thần phấn khởi đến độ khó mà kiểm soát.
Đường Ngật xấu hổ nhả tai mèo ra.
Xưa giờ cậu không hiểu nổi câu ‘ngậm trong miệng sợ tan’ là gì, tại sao lại có người vì yêu thích mà ngậm vào miệng chứ?
Giờ thì bản thân cậu đã tự mình lĩnh hội điều đó, thì ra khi quá thích gì đó con người ta thật sự muốn cắn một miếng.
Điều ấy như một loại bản năng nguyên thủy khắc sâu vào tận xương tủy, do quá kích động mà bộc phát ra ngay lúc này, thể hiện rõ con người nói cho cùng vẫn là một loài động vật.
Mèo con phấn khích quá độ vừa được thả xuống đất là lập tức ba chân bốn cẳng bay nhảy khắp nơi trong phòng.
Đường Ngật mặc nó chạy loạn, chỉ đứng yên nhìn.
Nom cứ như phụ huynh dắt con đến công viên giải trí, phụ huynh bình tĩnh ung dung quan sát mặc đứa nhỏ vui chơi thoải mái, đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn là được.
Đây là trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với cậu, đó giờ cậu chỉ là người được trông chừng thôi.
Mang Đường Phú Quý về nuôi rồi cậu mới có cơ hội được quan sát ở một góc độ khác, cảm giác như bản thân cậu cũng có thể trở thành nhân vật lớn chống đỡ một phương.
Nội tâm Đường Ngật rất thỏa mãn khi được chịu trách nhiệm cho một thứ gì đó.
Về việc meo meo thích chạy parkour thì cậu từng tìm tài liệu chuyên môn nghiên cứu qua.
Cậu sợ mèo nhỏ vì hưng phấn quá mà tự làm mình bị thương, nói sao thì con người bình thường không ai làm ra cử chỉ điên cuồng như nó cả.
May sao cậu tìm được tài liệu liên quan về một thí nghiệm trên thỏ.
Người ta chia ra nhốt thỏ trong lồ ng rộng rãi và lồ ng nhỏ, kết quả quan sát cho thấy thỏ ở lồ ng lớn hoạt bát hơn, thỉnh thoảng lại nhảy nhót như đang tiệc tùng ăn chơi còn thỏ ở lồ ng nhỏ thì rất ít xuất hiện tình trạng như vậy.
Sau khi kiểm tra xét nghiệm thì nồng độ glucocorticoid trong phân của thỏ ở lồ ng lớn thấp hơn rất nhiều so với thỏ ở