Bánh bao nhỏ
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Chiếc điện thoại di động trên bàn đột nhiên reo lên, có người gọi đến.
La Chú vẫn tập trung nhìn vào màn hình, hoàn toàn không thèm liếc qua chiếc điện thoại.
Hắn không xen vào chuyện riêng của người khác, cũng không có hứng thú nghe chuyện của người ta.
Hiện tại điều kiện khách quan không thể tránh được thì đành phải tự kiểm soát điều kiện chủ quan.
Đường Ngật cầm điện thoại lên, là Vũ Vi gọi video.
Cô biết lúc nào cậu làm việc lúc nào cậu nghỉ ngơi, giờ này hẳn là vẫn chưa ngủ.
Tiếp điện thoại, màn hình hiện lên một khuôn mặt đang đắp mặt nạ đen chỉ để lộ mắt và miệng, vì miệng không mở to được nên tiếng nói không rõ lắm: “Tiểu Đường, đang làm gì vậy, mèo con đâu?”
Là giọng nữ.
Đôi tai mèo vô thức hướng về phía phát ra âm thanh nhưng La Chú thu tai về trong chớp mắt, tự mắng mình một câu.
Là nam hay nữ thì cũng là bạn của Đường Ngật, có liên quan gì đến hắn chứ, lo mà tập trung nghiên cứu tài liệu.
Đường Ngật quay điện thoại về hướng màn hình máy tính: “Bác sĩ La cho tớ mấy tài liệu về thú y, tớ và Phú Quý đang đọc này.”
“Là tiếng nước ngoài hết à? Làm sao cậu hiểu được?” Diệp Vũ Vi thật sự không nghĩ ra, sao lại có bác sĩ thú y đưa cho khách hàng thứ tài liệu chuyên ngành này chứ!
“Chỉ đọc hiểu được một ít.” Đường Ngật hơi chột dạ, bởi vì một ít mà cậu nói đúng thật chỉ là một ít.
Cậu mỉm cười, ôm con mèo lên khoe, “Phú Quý nhìn nghiêm túc lắm, hình như nó đọc được đó.”
Diệp Vũ Vi cười ha ha mấy tiếng rồi hỏi: “Lúc sáng cậu có nói Phú Quý bị nấm mèo nhỉ?”
“Phải, tớ đưa Phú Quý đi khám.
Bác sĩ La nói… ừm, anh ấy nói…” Đường Ngật cố gắng nhớ lại những gì La Chú đã nói với mình, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra được mấy chữ, “Bác sĩ La nói có bánh bao nhỏ.”
“Bánh bao nhỏ?” Dù cách một lớp mặt nạ, Diệp Vũ Vi vẫn tỏ rõ nghi hoặc.
Là nấm Microsporum canis! La Chú không nhịn được meo một tiếng.
(*) Nấm 小孢子 xiǎo bāozǐ, Đường Ngật không nhớ được nên nhầm sang bánh bao nhỏ 小包子 xiǎo bāozi, hai từ này đọc gần giống nhau.
Đường Ngật vươn tay đặt điện thoại tới trước màn hình máy tính, gộp cả mèo nhỏ vào phạm vi của camera.
Động tác này làm cho cậu đổi thành xuất hiện phía sau mèo con, một tay cầm điện thoại, một tay ôm lấy nó.
Cảm giác bị người khác ôm từ phía sau khiến La Chú thấy không được thoải mái, hơi thở của người ta vây quanh cái mũi nhạy cảm làm hắn cứng đờ cả người, đành phải nhìn chằm chằm vào cô gái đắp mặt nạ trên điện thoại để dời sự chú ý.
Người nọ không thấy rõ mặt, chỉ biết là rất trẻ.
La Chú chỉ nhìn thấy hai mắt của cô, ánh mắt hắn bâng quơ liếc về ô cửa sổ nhỏ góc trên bên phải.
Trong camera, hắn bị Đường Ngật ôm gọn vào lòng.
Đường Ngật đang cúi xuống nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong cong.
Đường Ngật chỉ chỗ lông bị cạo cho Diệp Vũ Vi xem: “Đây này, bác sĩ La đã cạo đi ít lông chỗ này rồi.
Anh ấy nói mèo bị nấm có thể tự hết, không có triệu chứng rõ ràng thì tạm thời không cần dùng thuốc.”
“Vậy cậu phải cẩn thận nha, hình như tớ có nghe là nấm mèo có thể lây cho người, ngứa lắm đó.
Cũng nên bôi thuốc cho chắc, nếu có chuyện gì phải nói với bác sĩ ngay, biết chưa?” Diệp Vũ Vi nói xong, tự thấy mình lại giở giọng điệu như mẹ già, cô vỗ mặt mình một cái, “Tới mặt nạ cũng không cản tớ nói nhiều được, tớ cũng phục tớ luôn.”
“Mấy thứ đó bác sĩ La cũng nói với tớ rồi, tớ đã mua nước khử trùng phun khắp nhà rồi.” Đường Ngật ngẩng lên nhìn vào màn hình, đôi mắt cong cong, “Tớ biết cậu rất quan tâm đ ến tớ, tớ thích nói chuyện với cậu mà.”
Diệp Vũ Vi không lạ gì kiểu nói chuyện của cậu, đối với cậu, thích chỉ là một thứ cảm giác đơn thuần.
Thích mèo thích chó, thích hoa dại ven đường cũng là kiểu thích như thế.
Lúc này, Diệp Vũ Vi bất giác lại nhớ đến lúc học cấp hai, thuở mà cô chìm trong sợ hãi với những nữ sinh thầm thích Đường Ngật.
Một cậu trai gọn gàng sạch đẹp, lại sống hiền lành nội tâm —— mà quan trọng nhất là vế trước, chắc chắn không thiếu người ngưỡng mộ.
Không ít người muốn tiếp cận cậu thông qua Diệp Vũ Vi, nhưng họ không biết rằng chính cô mới là bức tường thành vững chắc nhất.
Nhưng điều khiến cô vui mừng là, Đường Ngật thật sự xem bạn thân là bạn thân, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, thậm chí cậu cũng hiếm khi chủ động giao lưu với người khác, chưa từng bị ai dụ đi.
Mặc dù đến giờ vẫn chưa nghe nói cậu từng thích ai, nhưng Diệp Vũ Vi thấy đó cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao, cũng đâu có ai nói nhất định phải tìm đối tượng đâu.
Nếu có ngày cậu thật sự có người yêu, lúc đó cô mới phải nhọc lòng lo nghĩ.
Đây đại khái là lo lắng ưu phiền của mẹ già, con trai cũng cần tự bảo vệ tốt bản thân nha.
Diệp Vũ Vi không nhịn được cảm thán: “Nếu có anh chàng nào nói chuyện với tớ như vậy thì tớ cũng không phải là một cô gái trái tim sắt đá đâu.
Tiểu Đường, kiếp này tớ với cậu là chị em khác cha khác mẹ, kiếp sau có duyên hai ta phải là một đôi nhé.”
Đường Ngật lại cúi đầu xuống, trong mắt chỉ còn mèo nhỏ: “Chuyện kiếp sau đâu có ai biết trước, phải không Phú Quý?”
“Meo.” Đúng thế.
Cuối cùng La Chú cũng nhìn thẳng vào cô gái kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy đắc ý một cách kì lạ.
Một cảm giác mơ hồ lướt qua rất nhanh, không cho hắn thời gian ngẫm nghĩ kĩ càng.
Hắn đặt móng chân trước lên tay Đường Ngật, ngẩng đầu dụi vào cằm Đường Ngật một cái.
Đường Ngật cúi đầu thấp hơn nữa, chạm mũi vào chóp mũi hơi lạnh của con mèo, cậu bật cười vô cùng vui vẻ.
La Chú giật