Chủ nhân cũ
Chuyển ngữ: Diên
Cô gái xuất hiện ở nhà Đường Ngật là chủ nhân cũ của Phú Quý, tên là Từ Tinh Di.
La Chú nhớ lại cái lần cô tới tìm Đường Ngật hỏi thăm mèo nhỏ, bản thân hắn cũng hiểu chỉ khi Đường Ngật cho phép thì cô mới có thể bước vào nhà.
La Chú tỉnh táo lại một chút, sau lại cảm thấy càng giận.
Tuy rằng Đặng Giai Nguyên và Từ Tinh Di là chủ nhân cũ như nhau nhưng sau khi biết được sự tình thì Đường Ngật cảm thấy bản chất hai người khác nhau hoàn toàn.
Mục đích Đặng Giai Nguyên mua Đào vốn không hề đơn thuần gì, sau đó Đào bị bệnh nặng lại không muốn bỏ tiền chữa trị rồi vứt bỏ Đào ở bệnh viện.
Còn Từ Tinh Di giống Phú Quý, đều là người bị hại.
Từ Tinh Di chặn Đường Ngật lại trên đường về nhà, không phải ở đại sảnh mà là ở khu vực gần chung cư, tựa hồ là đứng sẵn ở đây đợi cậu.
“Chào anh.” Từ Tinh Di cất tiếng thu hút sự chú ý của Đường Ngật.
Bước chân cậu hơi do dự, không dám tới quá gần.
Đường Ngật muốn lùi ra sau, cẩn thận chào lại.
Từ Tinh Di há miệng, môi mấp máy hai lần mới nói được một câu trong biển suy nghĩ của mình: “Em, em cũng không biết anh ta thừa dịp em không ở nhà vứt mèo đi.”
Cô nói tiếp: “Anh yên tâm, em không đòi mèo lại đâu.”
Câu nói này mới khiến Đường Ngật kiên trì nghe cô kể hết nguyên do đằng sau.
Đường Ngật nắm chặt dây balo mèo: “Hai người ở chung với nhau đúng không? Nếu em muốn nuôi thú cưng thì phải có sự đồng ý của cả hai mới phải.
Tự ý quyết định khiến mèo bị tổn thương, em cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”
Từ Tinh Di cười khổ: “Đúng, anh nói đúng.
Nhưng mà em không tự ý nuôi, hồi đó anh ta luôn miệng đồng ý… Anh ta lừa em.”
Từ Tinh Di ở chung với bạn trai Hà Hiểu Dũng nửa năm, tầm hai tháng trước cô có đề cập chuyện muốn nuôi một con mèo.
Gã không từ chối, còn cười cười nói mình cũng thích mèo.
Thậm chí cuối tuần đó Hà Hiểu Dũng còn mang về một con mèo tam thể nhỏ, thoạt trông chỉ mới chừng một tháng tuổi, vừa cai sữa xong.
Từ Tinh Di vô cùng vui vẻ, mấy ngày đầu cùng chăm mèo với bạn trai rất hài hòa phù hợp.
Thái độ của gã giống hệt lời gã nói, rất thích mèo.
Thế nhưng khi hai người nảy sinh nhiều xung đột thì sự kiên trì của Hà Hiểu Dũng cũng ngày càng ít đi, bắt đầu lấy mèo ra uy hiếp cô.
Nếu Từ Tinh Di không thỏa hiệp nhận sai thì hắn sẽ ném mèo đi.
Đó cũng là vài lần Đường Ngật nhìn thấy balo mèo dưới sân trước kia.
Lần này hai người lại xảy ra cãi vã vì chút chuyện nhỏ.
Từ Tinh Di cảm thấy không phải lỗi của mình, cũng không muốn bị hắn uy hiếp nữa mà vừa hay công ti xếp cô đi công tác nên cô quyết định cho hai bên vài ngày để bình tĩnh lại.
Chẳng ngờ cô vừa đi được một ngày thì Hà Hiểu Dũng đã chụp ảnh balo mèo bị vứt chỏng chơ dưới sân gửi cho cô.
Từ Tinh Di ra ngoài công tác không chạy về kịp, tới khi xong việc trở về thì cả mèo lẫn balo đã biến mất.
Hai người cãi nhau một trận lớn, lúc này Hà Hiểu Dũng biết mình đuối lí nên giận dữ xin lỗi cô, dỗ dành cô, còn quỳ xuống nhận sai.
Gã nói, chẳng lẽ một con mèo mới nuôi mấy hôm còn quan trọng hơn con người sống sờ sờ à?
Thấy bạn trai không ngừng xin lỗi, Từ Tinh Di vẫn mềm lòng.
Tuy không truy cứu chuyện kia nữa nhưng cô vẫn rất lo lắng cho mèo con, tới chỗ quản lí hỏi xem camera, biết được Đường Ngật ở tầng mười hai đã đưa mèo con về nhà.
Từ Tinh Di tăng ca về muộn nhưng cũng không vội về nhà ngay.
Cô phát hiện Đường Ngật hay về trễ nên đứng đây chờ một lát, may mà gặp được.
Cô do dự rất lâu mới lấy hết dũng khí đi gặp Đường Ngật: “Em, em có thể đến chỗ anh thăm nó không?”
Đường Ngật im lặng khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, do em không biết chừng mực, làm phiền anh rồi.”
“Được.”
Từ Tinh Di vừa mừng vừa sợ, không ngờ Đường Ngật sẽ đồng ý.
Hai mắt cô rưng rưng, nói cảm ơn không ngừng.
Đường Ngật nghĩ, không phải lỗi của cô, thật ra cô cũng rất thương mèo nhỏ.
Với cả, con người không ai giống ai, có người thích mèo thì cũng sẽ có người không thích.
Đường Ngật không thể xen mồm vào mâu thuẫn giữa cô và bạn trai nhưng nếu cô thích mèo nhỏ thì để cô tới thăm nó một chút không phải chuyện gì to tát.
Được Đường Ngật cho phép xong cô cũng bỏ được gánh nặng trong lòng.
Từ đó trở đi, Từ Tinh Di đi làm về thường lấy cớ đi đổ rác xuống tầng đi tới chỗ bồn hoa.
Đường Ngật đứng chờ ở đó, cô chơi với mèo con một lát rồi hai người đi hai hướng.
Tối nay Từ Tinh Di về muộn, công việc không mấy thuận lợi.
Lúc về đến nhà trông thấy Hà Hiểu Dũng hô tới quát đi thì càng thêm phiền chán, nói ra ngoài đi dạo một lát rồi một mình ra cửa.
Quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, Từ Tinh Di bước vào thang máy rồi nhấn phím số 12.
Vốn định ôm mèo nhỏ xoa dịu tâm trạng một chút nhưng không ngờ mèo con đang ngoan ngoãn đột nhiên xù lông lên rồi còn cào xước tay mình, Từ Tinh Di vội vàng lùi ra sau tránh xa mèo nhỏ.
Đường Ngật vừa lo cô đang bị thương vừa lo cho Phú Quý trông như hoảng sợ trốn trong góc, chần chừ hai giây rồi đi tới ôm Phú Quý vào lòng trước, sốt sắng giải thích: “Phú Quý tiêm, tiêm vắc-xin phòng dại rồi.”
Từ Tinh Di thả lỏng tay, miễn cưỡng cười cười: “Không sao, do em không nên tùy tiện chạm vào nó.
Có lẽ nó, nó không còn thích em nữa.”
Cô cắn môi, đi ra cửa: “Muộn rồi mà còn đến gây thêm phiền cho anh, thôi em về đây ạ.”
Đường Ngật ôm mèo nhìn cô đi ra ngoài đóng cửa lại.
Phú Quý vẫn đang xù lông, Đường Ngật có lòng muốn dạy nó không thể tùy tiện cào người khác nhưng không nỡ mắng nó.
Nhớ lại dáng vẻ sợ hãi trốn trong góc mới nãy của nó, Đường Ngật bắt đầu thấy hối hận vì đã vội vàng đồng ý với Từ Tinh Di.
Phú Quý vốn đã không giống những con mèo khác rồi, sao cậu lại tùy tiện cho người lạ chạm vào nó chứ? Cho dù là chủ nhân cũ thì cũng là người mang theo chữ ‘cũ’ rồi.
“Xin lỗi nha Phú Quý, là tao không tốt.” Đường Ngật ôm mèo con lên thổi thổi, đặt nó lên vai rồi nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
Thế mà được à? Tôi cho cậu biết, chưa dỗ xong đâu!
La Chú tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ít nhất đêm nay hắn sẽ không nói chuyện với Đường Ngật!
Một câu cũng không!
Qua hôm sau, Đường Ngật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh bệnh viện