Muốn em an ủi anh
Chuyển ngữ: Diên
Sáng hôm sau Đường Ngật bị cảm giác tức ngực khó thở đánh thức, phảng phất như có vật nặng đè trên ngực, gần như thở không nổi.
Đường Ngật giãy dụa tỉnh lại, mở mắt vừa nhìn thì thấy ừm, cũng không phải phảng phất mà là có một con Đường Phú Quý đè trên ngực cậu thật, nằm im như đang đóng vai tượng nhân sư.
Nuôi mèo mới có cơ hội lĩnh ngộ tri thức mới, ấy là khi mèo nằm úp sấp trên người thì không thể làm gì khác nữa.
Đây không phải lần đầu Đường Ngật được trải nghiệm gánh nặng ngọt ngào này.
Hồi trước Đường Ngật có nghĩ tới việc tắm rửa thơm tho cho mèo con rồi để nó nhẹ nhàng khoan khoái nằm ngủ trên giường, sau một quãng thời gian quan sát thì cậu cảm thấy mèo nhỏ không bẩn lắm, còn có Đào thường xuyên li3m lông làm sạch cho nó nữa.
Thêm vào đó là cậu lo chuyện mèo sợ nước sợ người lạ nên sau khi tiêm vắc-xin khá lâu cậu vẫn không đưa mèo nhỏ đi tắm.
Tự mình làm thì cậu không dám, sợ nhỡ mình làm sai gì đó sẽ khiến nó sinh bệnh.
Cuối cùng là La Chú đưa Đường Phú Quý đến cửa hàng thú cưng bên cạnh bệnh viện thú y, bỏ ba mươi tệ tắm đến thơm ngát.
Mèo nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đương nhiên là muốn đi đâu thì đi.
Đặc biệt là tối mấy hôm nay, nó cực kì thân cận với Đường Ngật, tới rất gần, mỗi sáng tỉnh dậy không nằm nhoài bên má thì là nằm trên ngực.
Thi thoảng nó ngủ say quá còn ôm lấy cổ cậu nữa.
Cẩn thận rón rén ôm mèo nhỏ đặt xuống giường xong, Đường Ngật nhẹ nhàng chuẩn bị rời giường.
Lúc này nó vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nghe thấy tiếng động thì mơ mơ màng màng mở mắt, vươn vai duỗi người.
Dù buồn ngủ nhưng nó vẫn lò dò theo sát Đường Ngật cứ như trông coi cậu.
Đường Ngật nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đoạn ngồi xổm xuống vuốt v e Đường Phú Quý đã theo đến cửa, nói với nó: “Tao đi làm đây.”
Đường Phú Quý ‘meo’ một tiếng đáp lại, nhìn Đường Ngật ra cửa.
Lúc đi xuống sân, Đường Ngật theo thói quen nhìn sang phía xe La Chú, hình ảnh trước mắt khiến cậu dừng bước, vẻ thoải mái trên mặt lập tức chuyển thành trắng bệch.
Con xe màu đen đẹp đẽ của La Chú vẫn đậu ở đó nhưng biển số xe bị bẻ cong, sơn bị phá xấu, một bên đèn pha bị hỏng, kính góc sau trên xe cũng bị đập vỡ.
(*) Gốc là 三角玻璃, mình cũng không rõ nó là gì nhưng theo gg hình ảnh thì có vẻ là kính góc sau nên để tạm như vầy, có gì sai sót mong được chỉ bảo QAQ
Mấy chỗ hư hao kia trong mắt Đường Ngật đang hoảng sợ bị khuếch đại lên, trong mắt cậu chiếc xe vô cùng thê thảm.
Tình cảnh bất ngờ này khiến cậu sợ đến độ lưng lạnh toát.
Đường Ngật đứng một bên cố giữ bình tĩnh gửi tin nhắn cho La Chú rồi xin nghỉ nửa ngày, canh giữ ở đó chờ La Chú tới.
Không tới hai mươi phút, La Chú có mặt tại hiện trường.
Hắn đang đi tới bệnh viện thú y thì nhận được tin nhắn của Đường Ngật, lập tức bảo tài xế đi tới đây.
La Chú không đi xem xe trước mà là nhìn về phía Đường Ngật đang ngồi xổm ven đường gần đó.
Cậu cúi thấp đầu, bóng người lẻ loi, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn sang, trong mắt đều là khổ sở và tự trách.
La Chú chửi thầm một tiếng rồi đi tới đỡ Đường Ngật dậy.
“Xin lỗi.” Ngoại trừ câu này ra thì Đường Ngật không biết mình có thể nói gì nữa.
La Chú hỏi: “Em phá xe à?”
Đường Ngật mím môi lắc đầu một cái.
La Chú ôm lấy cậu, xoa xoa lưng cậu: “Không phải em làm thì không cần xin lỗi.”
“Nhưng, nhưng mà anh để xe ở chỗ em, em không giúp anh trông coi kĩ…” Đường Ngật vòng tay ôm lấy eo La Chú, gục đầu lên vai hắn.
La Chú ngẩng đầu quan sát xung quanh, nói: “Người tốt vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi người xấu có thể xấu xa tới cỡ nào.”
Đường Ngật biết hiện giờ cứ buồn rầu tự trách như thế này không giải quyết được gì nên cố bình tĩnh lại, cùng La Chú nghĩ cách giải quyết.
Hai người đi tìm quản lý chung cư, từ chỗ đó biết được camera an ninh chưa được lắp đặt hết trong chung cư, xui thay chỗ La Chú đậu xe chính là chỗ chưa được lắp đặt ấy.
Tuy rằng bên quản lý chung cư vẫn thu tiền giữ xe của La Chú đúng hạn nhưng chung quy lại họ cũng không phải chủ của chung cư, không có camera không tìm được người, bọn họ cũng không quản lý được nhiều như thế.
Điều này La Chú đã dự đoán trước, vừa nãy hắn quan sát xung quanh đã không thấy bóng dáng camera nào rồi.
Đi cùng Đường Ngật quay trở lạu bên xe, La Chú nhìn đôi mắt thất vọng của Đường Ngật, chợt nói: “Em có tin là anh sẽ giải quyết được chuyện này không?”
Đường Ngật nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần gật đầu.
Bất kể là tin thật hay giả thì La Chú vẫn rất thỏa mãn với cái gật đầu ấy của cậu, vươn tay xoa đầu cậu: “Phải thế này mới đúng.”
Đoạn, hắn mở cửa xe lấy hộp đen lưu giữ camera hành trình ra, nhìn lướt qua một lần.
La Chú cười lạnh, thì ra là hắn.
La Chú xuống xe, rút điện thoại ra gọi điện, đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Kính góc sau xe tôi bị người đập vỡ rồi, cậu tới đây kiểm tra đi.
Không phải chung cư chỗ tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu ngay đây.” La Chú đi thẳng vào vấn đề.
“Kính góc sau á?”
Đường Ngật đứng bên cạnh mà vẫn nghe được tiếng thốt sợ hãi của đối phương.
Người kia nói gì đó, La Chú giải thích: “Không phải tìm công ty mấy cậu đòi bồi thường, chỉ nhờ mấy cậu tới xác định mức độ hư hỏng thôi.
Ừ, được, tôi ở đây chờ cậu.”
Đường Ngật đứng một bên, tâm trạng tụt dốc, cậu không giúp được gì cả.
Gửi địa chỉ chung cư xong, La Chú cất điện thoại vào túi, than thở: “Cái xe này anh mới mua chưa được nửa năm.”
Đường Ngật vừa ngẩng đầu lên thì La Chú