Vậy thì gọi nó là Khỏe Mạnh
Chuyển ngữ: Diên
Bệnh giảm bạch cầu là bệnh thường gặp nhất ở mèo.
Bởi vì quá phổ biến nên nếu đưa mèo đi tiêm vắc-xin là phải tiêm đủ ba mũi, một trong số ba mũi này là vắc-xin phòng bệnh giảm bạch cầu.
Mèo con dưới một tuổi có khả năng nhiễm bệnh cao hơn rất nhiều so với mèo trưởng thành, tình trạng phát bệnh cũng nặng hơn, tỉ lệ tử vong cực cao.
Đường Ngật rơi vào tự trách sâu sắc.
La Chú đã từng nói lượng kháng thể chống lại vi-rút giảm bạch cầu của Phú Quý chưa đạt tiêu chuẩn, nên tiêm bổ sung nhưng cậu thương Phú Quý không muốn tiêm nên đã không tiêm mũi bổ sung đó.
Cậu biết thế nên vẫn rất cẩn thận, mỗi lần tới bệnh viện thú y luôn giữ pd nằm yên trong balo vì chó mèo tới bệnh viện ngoại trừ tiêm vắc-xin thăm khám cho kết quả khỏe mạnh ra thì toàn là bệnh nhân hết, chỉ khi lên khu vực an toàn ở tầng hai thì cậu mới thả nó ra.
Kể cả khi về nhà thì chuyện đầu tiên cũng là tiêu độc cho nó.
Nào ngờ nguy hiểm lớn nhất lại là do chính cậu đưa về nhà.
Nếu Phú Quý bị lây nhiễm thì cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.
La Chú cảm nhận được tâm trạng của cậu, an ủi: “Phú Quý chưa chắc sẽ bị lây bệnh đâu, nó là một con mèo may mắn, em biết mà.
Cho dù xui xẻo bị lây bệnh thì nó được em nuôi rất tốt, thân thể khỏe mạnh, hệ thống miễn dịch cũng ổn, sức đề kháng tốt.
Lỡ có nhiễm vi-rút thì chưa chắc sẽ phát bệnh đâu, có khi vi-rút còn phải lo sợ vì bị hệ thống miễn dịch đuổi giết ấy chứ.”
Ngữ khí nhẹ nhàng mà hắn giả đò nói có tác dụng, Đường Ngật thấy dễ chịu hơn chút.
Phú Quý ngoan ngoãn nằm ở khu cách ly, nếu có gì bất thường là bệnh viện có thể tiến hành cứu chữa ngay, trước mắt thì đây là lựa chọn tối ưu nhất.
Mục Tuyết Nhiễm cúi đầu, khóe mắt chân mày toàn là buồn khổ: “Bò sữa nhỏ còn nhỏ quá, mèo con mắc bệnh này vốn rất nguy hiểm, tỉ lệ chữa khỏi chỉ có 70%… Đây đã là dự đoán theo hướng tích cực, tình hình thực tế chỉ có thấp hơn.”
Tai Đường Ngật hơi ù đi, tạp âm lẫn vào khiến cậu không thể nghe rõ cô nói gì.
Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm môi Mục Tuyết Nhiễm, nỗ lực nhận biết cô đang nói gì.
Bò sữa nhỏ còn nhỏ xíu, cậu vừa mới đưa nó về nhà.
Khi đó, cậu nghe được tiếng nó kêu cứu chứng tỏ khát vọng muốn sống của nó rất mạnh đúng không? Nếu có cái gọi là vận mệnh, vậy thì cậu phát hiện nó, đưa nó về nhà chẳng phải có nghĩa là nó được định sẽ được cứu sống ư?
Nó nhất định, nhất định sẽ sống.
Đường Ngật nhìn sang La Chú xin giúp đỡ: “Bác sĩ La…”
Gọi xong cậu lại không biết mình nên nói gì.
Xin La Chú chữa trị con Bò sữa nhỏ kia ư? Cậu tin là không cần cậu xin thì hắn cũng sẽ làm thôi.
Xin La Chú nhất định phải cứu sống nó ư? La Chú thể nào cũng sẽ dùng hết khả năng để cứu chữa rồi.
Ai cũng biết bệnh giảm bạch cầu nguy hiểm tới tính mạng mèo thế nào, không ai có thể đưa ra kết luận chắc chắn được.
Đường Ngật không cách nào nói ra yêu cầu đó với La Chú được.
La Chú như biết được Đường Ngật muốn nói gì, nắm chặt lấy tay cậu: “Em đừng lo quá, cứ giao hết cho anh, hãy tin ở anh.”
Đường Ngật không còn lựa chọn nào khác, đó giờ cậu vẫn luôn tin tưởng La Chú.
Trong lòng cậu, La Chú là người đáng tin cậy nhất.
Cậu mở miệng: “Tối qua nó còn chủ động uống sữa, ăn uống được tức là không đến nỗi quá tệ, đúng không anh?”
“Ừ.
Bản thân nó cũng biết phải ăn vào mới có sức chiến đấu với vi-rút, nó kiên cường như thế, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi.” La Chú bình tĩnh trả lời cậu, bàn tay nắm lấy tay cậu càng siết chặt hơn như truyền thêm sức mạnh cho cậu.
Bò sữa nhỏ được đưa vào khu cách ly.
Đường Ngật nhìn thấy La Chú nhéo gáy nó rồi thả ra, phần da bị kéo lên không lập tức quay về hình dáng ban đầu.
Cậu lập tức hỏi vì sao, La Chú giải thích là như thế chứng tỏ nó đang mất nước.
Vi-rút chủ yếu tấn công vào dạ dày, Bò sữa nhỏ hẳn là không ăn được gì nên phải duy trì tiêm glucose vào tĩnh mạch để duy trì sự sống, mất nước cũng chỉ có thể bổ sung theo đường truyền dịch.
Ngày đầu tiên nằm viện phải tiêm thuốc xây dựng lại interferon cho Bò sữa nhỏ, La Chú tiêm cho nó một mũi k1ch thích tăng số lượng bạch cầu trong cơ thể nó, tăng cường hệ miễn dịch.
Bò sữa nhỏ nằm trên đệm trong lồ ng giữ nhiệt, chi trước nhỏ xíu bị đâm kim truyền dịch.
Trong thời gian tiếp nhận điều trị này nó phải tiêm thuốc và truyền dịch suốt nên dùng kim luồn (*) đưa sẽ giúp giảm bớt đau đớn do phải đâm kim nhiều lần.
(*) Gốc là留置针, tui cũng không biết nó là kim gì, hỏi bạn học điều dưỡng thì nó bảo chưa thấy bao giờ nên để tạm là kim luồn, mn có biết thì hãy cmt thông não tui ;;
Đường Ngật xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm Bò sữa nhỏ một ngày, thỉnh thoảng còn sang thăm Phú Quý đang bị cách li một mình ở phòng khác nữa.
Mèo nhỏ nghiêng đầu muốn cọ cọ Đường Ngật nhưng chỉ chạm được mặt kính trong suốt lạnh lẽo.
Khuôn mặt có vẻ không thông minh lắm thường ngày giờ như có thể thấy được nó đang lo lắng cho Đường Ngật.
Đường Ngật áp tay lên tấm kính như đang xoa đầu nó, trong lòng rất buồn.
Cứ một chốc là lại có y tá đến kiểm tra tình hình của Bò sữa nhỏ, làm theo chế độ cho bệnh nhân