Chuyển ngữ: Diên
Đường Ngật vẫn luôn nhớ kỹ lí do không nuôi thú cưng mà trước đây La Chú đã nói.
Hắn nói, người yêu hắn kiểu gì cũng sẽ nuôi thú cưng nên hắn nuôi cùng người ấy là được rồi.
Sau khi ở chung với La Chú một thời gian, Đường Ngật phát hiện ra La Chú thật sự không nhiệt tình với thú cưng mấy, thậm chí rất hiếm khi chủ động ôm Đường Phú Quý.
Chỉ những lúc mèo con chủ động đi tới bên người vươn vai cọ cọ, La Chú mới vuốt v e nó.
Nếu là mèo con đi tới lúc La Chú đang bận việc riêng, không phát hiện ra mèo con bên cạnh thì nó còn phải thò vuốt vỗ vỗ cánh tay hắn, hoặc là dụi đầu một cái mới chiếm được sự chú ý của hắn.
Chống lại được cám dỗ từ của mèo con là một chuyện rất khó.
Đường Ngật đã thử không chạm vào nó khi nó đi qua mình nhưng rồi cậu không thể nào ngó lơ được.
Đầu tròn vo lông xù mềm mại, hai mắt long lanh đi ngang qua, không thể ngăn nổi [email protected] muốn vuốt v e nó, ôm lấy nó hít một hơi ke mèo.
Đẹp như tiên nữ Đào còn không có được sự ưu ái của La Chú thì Đường Ngật tự nhận mèo con Đường Phú Quý nhà mình không thể là ngoại lệ được, thái độ La Chú lạnh nhạt như vậy cũng phải.
Nhưng là, bác sĩ La thích nhất là kiểu thú cưng như nào nhỉ?
Đường Ngật cứ suy đoán như thể đang đoán xem bác sĩ La nhận được quà gì sẽ vui vẻ vậy.
đương nhiên, kết quả cũng giống nhau, không có manh mối gì hết.
La Chú không phải lúc nào cũng bắt sóng được với mạch suy nghĩ của Đường Ngật, nhưng thấy cậu cứ thỉnh thoảng lại liếc hắn một cái, trong mắt còn có vẻ nghiên cứu tìm tòi thì biết ngay cậu lại đang có những suy nghĩ khác thường.
La Chú hỏi thẳng: “Em cứ nhìn anh làm gì thế?”
Đường Ngật cũng hỏi thẳng: “Bác sĩ La, có phải anh không thích mèo con lắm không?”
La Chú thả tài liệu trong tay xuống, nhìn chằm chằm Đường Ngật: “Không phải anh đã nói với em rất nhiều lần là anh rất thích Phú Quý à? Sao lại hỏi thế nữa?”
Đường Ngật xòe ngón tay ra đếm: “Hình như anh không giống như những người khác, người ta nhìn thấy mèo con cún con đều muốn nựng một cái, ôm một cái mà, không phải ư?”
“Không phải.” La Chú rất nghiêm túc trả lời.
Hắn đã muốn nhắc nhở Đường Ngật từ lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói: “Thú cưng và em bé nhà người khác, nếu chưa được cho phép thì không thể tự ý sờ mó vuốt v e.
Tiểu Đường, em phải chú ý đấy, lỡ bị cắn thì không chỉ đau thôi đâu mà còn phải đi tiêm phòng nữa.
Em đâu thể biết được bọn chúng đã tiêm vắc-xin phòng dại hay chưa mà.”
Làm một bác sĩ thú y, La Chú ở bệnh viện một ngày phải tiếp xúc với vô vàn thú cưng, luôn phải động chạm vào chúng để kiểm tra.
Vì thế nên hắn hiểu rất rõ là không phải con vật nào cũng thích được con người chạm vào, bất cẩn một chút thôi là bị cắn hoặc cào ngay.
Những cái khác chưa nói, những vết sẹo trên tay các nhân viên trong bệnh viện thú y chính là những minh chứng đẫm máu rõ nhất.
Đường Ngật đỏ mặt, chuyện này sao trách cậu được, là do chúng nó đáng yêu quá khiến người ta không thể kiềm chế nổi đó chứ.
Đường Ngật nhỏ giọng phản bác: “Nhưng hầu hết mọi người đều như thế mà, nhìn thấy em bé đáng yêu là muốn nựng má một chút, huống chi là các thú cưng lông xù xù.”
“Bày tỏ niềm yêu thích với chúng nó không chỉ có một cách này, cũng không nhất định phải thể hiện ra ngoài.” La Chú nói, anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc như đang báo cáo nghiên cứu, “Mà nói đến thì, khiến anh muốn hôn muốn ôm muốn vuốt v e hẳn là chỉ có em thôi.”
Đường Ngật gật đầu như không có việc gì, để La Chú tiếp tục làm việc của mình, không quấy rầy hắn nữa mà đi sang phòng bên cạnh chơi với mèo con.
Dưới cái nhìn của La Chú, cậu cùng tay cùng chân đi ra ngoài, mặt đỏ bừng tới tận tai.
Giờ cơm tối, Đường Ngật gọi video nói chuyện với ba mẹ.
ba Đường cứ luôn lo lắng hai đứa còn trẻ ở ngoài không ăn uống cẩn thận đúng bữa, lâu lâu lại hỏi thăm một lần.
Bữa tối là hai người cùng nấu.
Đường Ngật làm trứng xào cà chua, Đường Ngật nấu canh xương sườn khoai tây, còn có phần cơm được chuẩn bị tỉ mỉ cân đối dinh dưỡng cho Đường Phú Quý.
Mèo con Đường Phú Quý là một con mèo lễ phép, ăn cơm không nhảy lên bàn, nó có chỗ ăn cơm của riêng nó.
Trong camera không nhìn thấy nó, thấy Đường Ngật ăn cơm xong rồi thì mẹ Đường mới nói mình muốn nhìn mèo con.
Đường Ngật đặt đũa xuống, ngồi xổm quay một mình Đường Phú Quý cho ba mẹ xem.
“Đã lâu không gặp, nhớ nó ghê.” Mẹ Đường nhìn mèo con trong điện thoại, hơi mỉm cười, trong mắt toàn là yêu thích.
Đợt Đường Ngật bị trẹo chân nghỉ ở nhà, mèo con đã thâu tóm được trái tim của ba Đường mẹ Đường.
Lúc chân cậu khỏi hẳn đưa nó đi, ba mẹ còn không nỡ, buồn mất vài ngày.
Ba Đường chen mặt vào trong màn hình: “Tiểu Đường ơi, chừng nào thì con về nhà đấy? Nhớ mang Phú Quý nhà ta về với nha.”
Đúng là đã lâu rồi chưa về nhà.
Đường Ngật còn đang cân nhắc thì La Chú đã nói trước: “Tiểu Đường, cuối tuần xin nghỉ đi, anh đưa em về nhà.”
“Hả? À được.” Cậu cảm kích nhìn La Chú, vội vàng nói với ba mẹ trong điện thoại: “Vậy