Peach
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Buổi tối La Chú vừa tan làm đã nhanh chóng về nhà tắm rửa, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm.
Ban đêm đúng là lạnh, hắn nằm phải đắp kín chăn.
Tan việc hắn mang cái bàn lười về nhà, đặt máy tính xách tay lên bàn rồi làm ổ trên giường tiếp tục đọc tài liệu đã bốn đêm mà chưa đọc xong.
Thế này xem như ổn rồi, dù lát nữa lại mất ý thức thì ít nhất cơ thể hắn cũng không bị lạnh.
Mỗi đêm hắn sẽ biến thành một con mèo, không ngờ chuyện kỳ lạ này lại xảy ra thật, đồng thời cũng chưa rõ nguyên nhân.
Thực ra La Chú cũng không sợ hãi chuyện biến thành mèo lắm, chỉ cảm thấy bất mãn vì trật tự cuộc sống của mình bị đảo lộn.
Thân là một người vô thần, lúc này La Chú cũng không biết nên đi tìm Phật hay tìm Chúa nữa.
Hắn chỉ nhìn vào thực tế, nếu thần linh giúp được hắn thì sau này hắn nguyện sẽ làm một tín đồ trung thành.
Đương nhiên nếu Ngọc hoàng đồng ý giúp đỡ thì hắn thề sau này sẽ chỉ tin thần linh nước nhà, tuyệt đối không nghe một câu giảng kinh nào của thần linh nơi khác.
Quả nhiên đêm đó La Chú lại xuất hiện ở nhà Đường Ngật.
Hắn liếc nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ rưỡi, Đường Ngật vẫn chưa ngủ.
Cậu ôm máy tính ngồi bên bàn, hiếm khi thấy cậu không lởn vởn quanh mèo nhỏ.
Không chỉ không đi theo nó mà ngược lại cậu còn thận trọng liếc nhìn nó đang chơi đùa một mình, như cẩn thận quan sát tình hình quân địch.
Nom cứ lén lén lút lút như đang chuẩn bị thực hiện âm mưu gì đó.
Thấy con mèo nhỏ tự nghịch dây giày hoàn toàn không chú ý đến bên này, Đường Ngật đặt máy tính xuống, mở màn hình lên rồi di chuột thao tác vài cái, vừa làm vừa lo lắng nhìn con mèo nhỏ.
La Chú thản nhiên giật giật sợi dây giày trước mắt, vờ như không nhìn thấy hành động kì lạ của cậu.
Đường Ngật đeo tai nghe vào, hình như cậu đang mở video nào đấy, sau đó cậu buông tay khỏi bàn phím rồi chăm chú nhìn màn hình.
Từ góc độ này của La Chú không thể nhìn thấy gì cả, mèo con quá nhỏ, hắn chỉ có thể đoán rằng có lẽ Đường Ngật đang xem thứ mà ai cũng hiểu là thứ gì.
La Chú hoàn toàn có thể thông cảm, đều là đàn ông mà, ban đêm nổi hứng một chút cũng là bình thường.
Nhưng hắn không ngờ người này còn đề phòng với một con mèo con.
Chính điều này lại khiến hắn càng muốn xem xem có thứ gì mà mèo con không được nhìn.
La Chú hoàn toàn không cần phải đi rón rén.
hắn có ưu thế của một con mèo nhỏ, có thể bước đến gần mà không gây nên tiếng động nào.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng tập trung thế này của Đường Ngật thì dù hắn có vừa đi vừa phóng ra sấm chớp đùng đoàng, Đường Ngật cũng sẽ không chú ý đến hắn.
Thật ra hắn không có chút hứng thú nào với đoạn video đó, nhưng Đường Ngật lại đang xem rất chăm chú đến mức mà không hề nhìn thấy hắn đang đến gần.
La Chú nhảy lên ghế của Đường Ngật, cậu chưa nhận ra.
Hắn dứt khoát nhảy lên mặt bàn ngay trước mặt cậu, một lần nữa biểu diễn khả năng di chuyển nhanh nhẹn của loài mèo.
Bất ngờ là trên màn hình không hề có hình ảnh cần làm mờ nào, chỉ có một ổ mèo con miệng còn hôi sữa.
Là đoạn phim tài liệu [Nhật ký trưởng thành của thú cưng].
La Chú nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, không thể tin nổi: Thì ra Đường Ngật trốn hắn để xem con mèo khác.
Đường Ngật giật mình làm rơi cả tai nghe, cậu hoảng hốt giơ hai tay che màn hình nhưng mà màn hình máy tính kia đâu phải chỉ cần hai bàn tay là che kín được.
Trong lúc bối rối, Đường Ngật đưa tay che mắt La Chú, cơ thể mèo con quá nhỏ, một bàn tay của cậu phủ kín cả đầu mèo.
La Chú: “…”
Màn hình máy tính đã gập xuống, Đường Ngật ngồi trên ghế cúi đầu xin lỗi La Chú đang ngồi xổm trên bàn: “Tao sai rồi, lẽ ra tao không nên lén mày xem thứ này.
Thật ra tao biết mèo con như mày cũng có suy nghĩ riêng, tao làm như vậy chắc khiến mày tổn thương lắm.”
“Do Vũ Vi bảo tao xem, tao đã sơ sẩy bị dụ dỗ.” Đường Ngật ngượng ngùng.
Vũ Vi là ai? Là cô gái ngày hôm đó ư?
La Chú không mềm lòng chút nào, hắn nghiêm túc nhìn Đường Ngật chăm chú, mặc dù bây giờ hắn không thể nói chuyện nhưng vẫn phải dùng ánh mắt để khiển trách đối phương.
Đường Ngật dè dặt ngẩng đầu, đối diện cậu là con mèo nhỏ đang ngồi ngang tầm mắt, cậu có thể dễ dàng đếm được từng sợi râu của nó.
Cậu cũng nhìn thấy rõ đôi mắt sắc bén sáng ngời kia.
Đường Ngật cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, cậu phải bày ra vẻ mặt đau khổ lắm mới giấu được nụ cười của mình, không thể để mèo con nhận ra.
Nếu nói theo lời của Vũ Vi thì đây là ánh mắt đầy khôn ngoan.
Làm gì có chuyện La Chú không nhận ra, hắn vừa há miệng kêu meo meo là lập tức bị Đường Ngật nhanh tay bịt miệng.
Cậu trốn tránh nhìn sang nơi khác, dối mình gạt người ôm mèo nhỏ vào lòng: “Mèo con không được mắng người.”
La Chú há miệng cắn ngón tay cậu một cái thật nhẹ, không dám làm cậu bị thương.
Đường Ngật bị cắn vẫn không buông tay, La Chú đành chịu thua, lè lưỡi li3m li3m nơi mình vừa cắn.
Bỗng nhiên Đường Ngật giơ hắn lên cao: “Mày vừa li3m tay tao hả?”
La Chú đen mặt.
Đúng là thế thật, có thể hắn bị điên rồi.
Đường Ngật vui mừng cười rộ lên, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Vũ Vi: “Phú Quý vừa mới li3m tay tớ nè!”
Diệp Vũ Vi thấy cậu hào hứng như vậy thì có chút buồn cười: “Mèo mèo chó chó, con nào mà không li3m người chứ.
Mèo con ngày nào cũng tự li3m lông mà, có lẽ nó đã quen cậu rồi nên muốn giúp cậu làm sạch chút đó.”
Đường Ngật thắc mắc: “Mèo con ngày nào cũng tự li3m lông hả?”
“Mèo con thông minh thích sạch sẽ đương nhiên sẽ tự li3m lông, cũng giống như con người phải tắm rửa thôi.” Diệp Vũ Vi khẳng định chắc nịch.
“Nhưng mà, hình như tớ chưa từng thấy Phú Quý tự li3m lông.” Đường Ngật vừa nói vừa nhìn con mèo nhỏ trong lòng.
Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ nhắc tới mới để ý hình như bộ lông mềm mại kia hiếm khi được chăm sóc.
Nó vẫn chưa học được cách dùng cát mèo.
Hôm nay Đường Ngật tan làm về nhà lại nhìn thấy phân mèo trên sàn, thật ra đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, dọn sạch là được, cậu có đủ kiên nhẫn dạy dỗ nó.
Nhưng bây giờ lại phát hiện Phú Quý cũng không biết li3m lông, làm sao đây, chuyện này cũng phải dạy nó sao? Đường Ngật nhìn cánh tay mình một chút, có lông nhưng chỉ lưa thưa vài sợi thôi.
Diệp Vũ Vi nói: “Để tớ nghĩ xem… Hình như có mèo con rời xa mèo mẹ quá sớm, chưa học hết các kỹ năng thì sẽ thành như này á.”
La Chú nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng mà… li3m lông?
Mèo con mới đi li3m lông, nếu là cậu thì cậu có li3m không? Dù sao thì La Chú cũng sẽ không li3m.
Đường Ngật ngắt điện thoại, suy tư vuốt nhẹ đầu con mèo nhỏ.
La Chú rướn cổ lên, thật thoải mái, dù không phải mèo nhưng những thứ một con mèo có thể cảm nhận thì hắn cũng cảm nhận được.
“Mặc dù bác sĩ La nói hơi khó nghe nhưng có lẽ anh ta nói đúng.” Đường Ngật nhỏ giọng thầm thì.
Nghe thấy tên mình, La Chú ngẩng đầu nhìn cậu.
Bây giờ hắn rất hối hận vì đã thốt ra câu nói kia.
Có lẽ bởi vậy mà hắn phải chịu báo ứng biến thành con mèo này.
Đường Ngật mỉm cười, ôm hắn vào lòng: “Thôi không sao, mày có thông minh hay không thì tao vẫn thích mày.”
La Chú: “…”
Không được, phạm quy quá!
Chợt hắn thấy buồn bực với hơi khát, trong người bồn chồn không yên.
Hắn muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt mình nhưng giãy giụa được hai cái rồi đành từ bỏ, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Hay là, không phải báo ứng nhỉ?
La Chú đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống này.
Nếu đã không thể thay đổi chuyện mỗi tối nhập vào cơ thể của một con mèo, vậy thì cứ chấp nhận thôi.
Hắn đã ngộ được chân lý nhập gia tùy tục.
Lúc Đường Ngật xem phim tài liệu, hắn cũng nằm bên cạnh cùng xem.
Đường Ngật không nhìn những con mèo khác nữa, lúc xem thế giới động vật thấy sư tử cũng sẽ lướt qua.
La Chú thản nhiên hưởng thụ sự nuông chiều này, hắn chắc chắn Đường Phú Quý là con mèo có một không hai.
Đến giờ ngủ, Đường Ngật tắt đèn, La Chú quay lại nằm trên ghế sô pha.
Hắn tự xem mình là khách tới ở nhờ, không chỉ ngủ được mà còn thích ứng rất nhanh.
Cứ thế một tuần trôi qua, lại đến thứ hai được nghỉ, Đường Ngật theo lời hẹn mang Phú Quý đi tiêm phòng.
Rẽ vào con đường đến bệnh viện thú y, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Cảo đang dắt một con chó Samoyed lông trắng như tuyết, có vẻ cô vừa dắt nó đi dạo về.
“Tới rồi sao chủ nhân của Phú Quý!” Cô cũng nhìn thấy Đường Ngật, vui vẻ vẫy tay với cậu, “Hôm nay đưa Phú Quý đi tiêm phòng phải không?”
“Phải.” Đường Ngật gật đầu, “Đây cũng là bệnh nhân của các chị à, đáng yêu ghê.
Nó bị bệnh gì vậy?”
Tiểu Cảo xoa đầu con Samoyed: “Nó tên là Báo Biển, lúc trước ăn trúng dị vật phải làm giải phẫu ở chỗ bọn chị nhưng bình phục cũng lâu rồi.
Hai ngày nay chủ của nó có việc nên nhờ bọn chị chăm giúp.”
Samoyed vô cùng thân thiện, trông thấy Đường Ngật đứng bên cạnh, nó chồm nửa người lên nhào vào người cậu.
Con chó hơn mười lăm cân quả là rất khỏe, Đường Ngật bất ngờ không kịp đề phòng bị nó đẩy lui về sau nửa bước.
Tiểu Cảo kêu một tiếng, vội vàng túm lấy dây xích kéo Báo Biển về bên người.
“A! Xin lỗi, làm bẩn quần em rồi!” Tiểu Cảo luống cuống, ống quần Đường Ngật đã in hai dấu chân bằng bùn.
“Không sao.” Đường Ngật liếc cái rồi thôi, không hề để bụng.
Cậu tò mò hỏi, “Dắt chó đi dạo cũng là công việc của chị à?”
Cậu có chút ngưỡng mộ công việc ở bệnh viện thú y, ngày ngày tiếp xúc với các con vật nhỏ, có