Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
———
“Là phu nhân! Là phu nhân muốn Lưu đại phu chết……” Lục quản gia cuối cùng không nhắc đến Kinh Mặc nữa.
“Rồi rồi nói cho rõ ràng.” A Tả mất kiên nhẫn.
“Phu nhân đố kị với Hạnh Nhi, oán hận Hạnh Nhi câu dẫn Lão gia, phái người đẩy Hạnh Nhi xuống giếng khiến ả chết đuối, bị Lưu đại phu chứng kiến…… Phu nhân muốn giết Lưu đại phu diệt khẩu.” Lục quản gia giải thích nói.
“Chỉ bấy nhiêu thôi?” A Tả rất bất mãn, “Vậy thi thể Đại thiếu gia đâu?”
Gã căn bản chưa từng nghe cái tên “Hạnh Nhi”, hồn nhiên không thèm để vào tai.
“Chắc bị Kinh Mặc giấu mất rồi.” Lục quản gia suy đoán.
“Gì cũng đổ thừa Kinh Mặc, nó đào mộ tổ tiên nhà ông à?” A Tả nói kháy.
“Chỉ có Kinh Mặc ở Dược viện, cái giếng xảy ra vấn đề, nó nhất định có hiềm nghi, nó khẳng định biết chút gì đó, còn tên Quý thiếu gia kia nữa, hắn cùng một giuột với thằng Kinh Mặc……”
Lục quản gia cho dù có chết cũng phải kéo theo Quý Lăng Vi xuống nước, ông ta rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, đều do Quý Lăng Vi châm ngòi.
“Thế rốt cuộc lệ quỷ trong phủ là ai, là lão Lưu hay Đại thiếu gia?” A Tả không còn nhẫn nại, ngón tay cấu trên miệng vết thương thấm máu của Lục quản gia, muốn xé lớp thịt chỗ đó xuống.
“Không…… Không biết……” Lục quản gia đau đớn r3n rỉ, nếu ông ta biết cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khốn chó này.
Ông ta đã quá xem thường độ hung ác của nhóm người hầu mới ăn mặc quái dị.
“Vậy ông biết cái gì?” A Tả hỏi.
“Tôi biết cách mở nhà kho, bên trong cất thỏi vàng của Lão gia……”Lục quản gia.
Ông ta còn chưa nói xong, đã bị A Tả cắt ngang: “Hiện tại đếch ra ngoài được, thỏi với chả vàng, có cục cớt mà dùng!”
“Lão gia… Ông ta không còn năng lực sinh dục nữa!” Lục quản gia không biết tin tức gì mới khiến mấy người này cảm thấy hứng thú, đành phải khai đại.
“Giật gân hơn chút rồi đấy.” A Tả cười khẽ, “Còn không?”
“Hương Nhi là con gái ruột của Lão gia……” Lục quản gia tiếp tục khai.
“Thì ra là thế....” A Tả thở dài, lưỡi dao cứa ngang, hoàn toàn cắt đứt yết hầu của ông ta.
“Ngươi……” Lục quản gia gắt gao nhìn chằm chằm A Tả, không rõ tại sao gã đột nhiên hạ thủ, ông ta còn rất nhiều bí mật chưa nói hết!
“A Tả ca? Hình như ông ta chưa kể xong mà.” Hai người chơi khác cũng không hiểu vì sao A Tả đột nhiên giết người.
“Để nói sau đi, cậu thấy có đúng không.....Bạn gì đó ngoài cửa sổ ơi?” A Tả nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Tối nay trăng rất sáng, tuy người bên ngoài không phát ra âm thanh, nhưng bóng vẫn xuyên thấu cửa sổ, chiếu trên mặt đất.
Quý Lăng Vi nghe trộm tình báo, đã sớm nghĩ kế lui thân, đang do dự có nên mở cửa sổ ra chào hỏi bọn họ không, thì trong phòng bất chợt vang lên hai tiếng “Cạ cạ”.
Thi thể của D, thi thể của Lục quản gia, vẫn duy trì bộ dạng hoảng sợ trợn tròn mắt, chỉ có khóe miệng gợi lên, tư thế vặn vẹo vùng dậy khỏi sàn.
Chuyển động của hai cổ thi thể đều cứng đờ một cánh kì dị, khớp xương thỉnh thoảng vang lên âm thanh giòn rụm, nhào về phía ba người chơi.
“** má!!!” A Tả sút một cú vào Lục quản gia, một cú này phảng phất như đang đá trúng tảng đá, lực dội ngược đau muốn chết, thiếu chút nữa đứng không vững.
Lực chân của gã mạnh gấp đôi người thường, dù là thi thể cũng sẽ đá bay một cách dễ dàng, giờ này mới bao lâu, thi thể đã vận hành quá trình c**ng cứng cơ bắp rồi!
“Mau chạy thôi!” A Tả xách rìu, đang định lao ra ngoài, cửa phòng không gió tự động ầm ầm đóng lại.
“Chắn cho tao hai phút!” A Tả một bên chỉ huy hai tên đàn em, một bên dùng rìu chặt cửa, phía sau gã bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, thi thể Lục quản gia chắc như keo dán ở sau lưng.
Máu cổ vẫn chưa đông, nhỏ giọt, sền sệt, dính dính.
Lục quản gia nâng hai tay ôm lấy đầu A Tả.
Hai người chơi khác trái phải bổ nhào về phía cánh tay Lục quản gia, tuy không chém đứt nhưng cũng đủ thời gian để A Tả phản ứng.
Gã tránh thoát khỏi lồ ng ngực Lục quản gia, dứt khoát chém cái đầu dặt dẹo dính một nửa trên cổ Lục quản gia.
“Bộp——”
Đầu rơi bịch xuống đất, nó vẫn lăn về phía A Tả, khuôn mặt đầy máu, đôi mắt hoảng sợ, mờ mịt, chỉ riêng khóe miệng gợi lên, nở nụ cười thanh thản.
Trong khoảnh khắc mất đi nguồn sáng.
Bóng tối càng giống một con quái vật khổng lồ, cắn nuốt mọi thứ.
“Mẹ nó! Gì mà bùa hộ thân chứ, một chút tác dụng cũng không có, mau dùng đạo cụ đặc biệt....”A Tả tức giận mắng.
Quý Lăng Vi đang định nhìn xem A Tả dùng đạo cụ gì, lại bị Kinh Mặc lôi đi, Thiên viện náo động quá lớn đã kinh động đến những người khác.
“Đi……” Kinh Mặc kéo cậu trốn trong núi giả, nơi này có một cái khe nhỏ, giấu một người dư dả, hai người thì hơi khó xử.
Quý Lăng Vi gần như dán sát vào người Kinh Mặc, mùi thuốc xộc lên mũi, hơi thở hôi thối như có như không lại xuất hiện rồi.
“Lục quản gia ngủ không ngon.” Kinh Mặc kề sát tai Quý Lăng Vi, nói cho cậu tin xấu.
Hơi thở lạnh băng phất qua cổ, Quý Lăng Vi vô thức thả nhẹ âm thanh: “Đêm nay trăng sáng đẹp nhỉ.”
“Ừm.” Kinh Mặc vẫn không buông tay Quý Lăng Vi, giống như hắn