Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
****************************
“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.” Quý Lăng Vi.
Vương Đức Phát thấy Quý Lăng Vi duỗi tay muốn đỡ, anh vội vàng tự bò dậy. Trực giác của anh vô cùng chính xác, mỗi lần sắp gặp phải nguy hiểm nó sẽ báo động ngay.
“Không sao hết không sao hết, không đánh không quen nhau mà.” Vương Đức Phát không ngờ Quý Lăng Vi cũng học trường này, đây là duyên phận vãi ò gì thế?
“Cậu đi được không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Da tôi dày lắm, không sao đâu.” Vương Đức Phát.
Vốn dĩ anh té không bị trầy trật gì bởi vì anh đã đập hết điểm thuộc tính vào nâng cao chỉ số thể chất, cho nên không đến mức bị một cú quật qua vai quăng liệt nửa thân, chậm chạp không đứng dậy là do không kịp phản ứng.
Hơn nữa, ai mà lường trước được đến trường điền nguyện vọng thôi cũng bị người khác quật ngã chứ, Quý Lăng Vi thân thủ lưu loát như thế chắc hẳn cậu đã mua kỹ năng chiến đấu chăng?
“Đi lẹ đi lẹ.” Đám học sinh vây quanh bắt đầu tản ra, bọn họ hướng đến toà dạy học, vừa đi vừa kể về kì nghỉ hè.
Riêng phạm vi xung quanh Quý Lăng Vi không có ai dám lượn lờ, mọi người đều biết, cậu không thích người khác đứng quá gần.
Vương Đức Phát lướt qua đám bạn cùng lớp, đuổi theo: “Ông định vào đại học nào thế? Tôi định đăng kí đại học ở thành phố này luôn.”
“Tôi cũng vậy.” Quý Lăng Vi rũ mắt, bóng của cậu và Vương Đức Phát bị ngăn cách bởi một vệt đen vặn vẹo giống như đường ranh giới.
“Điền xong nguyện vọng bọn mình đi đâu đó ăn bữa cơm đi?” Vương Đức Phát đề nghị.
Quý Lăng Vi và anh đều là người chơi, biết đâu sau này hai đứa cùng lập đội vượt phó bản thì sao, ăn với nhau bữa cơm cũng không lỗ.
“Hai người thôi hả?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ừ, lão Ngô không ở thành phố này, nếu ông muốn gặp nó, tôi sẽ gọi điện hú nó qua đây.” Vương Đức Phát móc điện thoại ra.
Quý Lăng Vi: “Thôi đừng.”
Nếu Vương Đức Phát, Ngô Hữu Tài cùng xuất hiện ở đây, cậu sẽ nhớ mãi cảnh tượng khó sinh mất.
Hai người chia ra trở về lớp mình, hẹn gặp lại trước cổng trường.
Mặc dù Quý Lăng Vi không thân thiết với các bạn trong lớp, nhưng điều đó cũng không thể tạo thành rào cản ngăn mọi người để lại tên và phương thức liên lạc, số giấy gộp chung cũng cỡ một quyển vở dày cộm.
Điền xong nguyện vọng, Quý Lăng Vi uyển chuyển từ chối lời mời dự lễ tốt nghiệp, đi thẳng ra cổng trường hội hợp với Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát: “Về nhà của tôi đi, có vài chuyện không thể nói ở bên ngoài được. Người thường nghe thấy chỉ nghĩ hai chúng ta đang thảo luận về game hoặc tiểu thuyết, nhưng nếu người chơi nghe được thì ngại lắm..... Chúng ta đi mua đồ ăn trước đi, ông muốn ăn cái gì?”
Vương Đức Phát quẹo vào chợ, mua chút đồ ăn đóng hộp, khi trở ra còn mua thêm chân vịt nướng: “Chúc mừng tốt nghiệp nên bày vẻ tí xíu, nhưng mà tôi cũng không ngờ ông chính là Quý thần mà bọn họ thường ca tụng đấy, quá mạnh, mạnh lắm luôn.”
Lần này rốt cuộc các học sinh cũng được tận mắt thấy diện mạo của vị học thần bí ẩn, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, người luôn đạt top 1 trong các kì thi, bỏ xa hạng 2 mấy chục điểm.
“Nếu tôibcũng được hạng nhất như ông, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.” Vương Đức Phát học lực bình thường, trước khi thi đại học nửa năm thì trở thành người chơi, dùng tích phân đổi kỹ năng học tập sơ cấp mới miễn cưỡng thông qua, đậu vào khoa chính quy.
Quý Lăng Vi giải thích: “Ngày thường tôi hay lấy đề ra giải nên né được nhiều bẫy thầy cô soạn chứ thần thánh gì đâu.”
Cậu ở nhà quá nhàm chán nên xoát đề làm niềm vui.
“Hiểu mà hiểu mà……” Vương Đức Phát thổn thức không thôi.
Nhà anh cách trường học không xa, bên cạnh khu chung cư cũ.
Vương Đức Phát móc chìa khóa mở cửa, Quý Lăng Vi theo vào, đầu tiên thấy được tranh rơi đầy sàn trong phòng khách.
Vài bức đã bán, vài bức vẫn chưa bán.
Đủ loại tư thế và động tác, sắc thái lớn mật mà không hỗn loạn, vô cùng hút mắt người nhìn.
“Là cậu á?” Quý Lăng Vi kinh ngạc.
“Ông cũng vậy sao?” Vương Đức Phát kinh ngạc.
“Đây là tranh vẽ Đỗ phủ hả?” Quý Lăng Vi nhặt một bức tranh lên.
“Ừ.”Vương Đức Phát có chút xấu hổ, trước lúc ra cửa không nghĩ tới sẽ có khách đến chơi, tranh cũng quên cất.
“Tranh vẽ rất đẹp.” Quý Lăng Vi lại thấy được mấy bức khác về Đỗ phủ. Minh hôn, giếng máy, bái đường, uống rượu độc, hình ảnh rất lôi cuốn, đặc biệt là bức tranh cuối, vẽ H của Đỗ lão gia x Lục quản gia.
Ô Yêu Vương, một đại lão trứ danh chuyên vẽ truyện tranh BL thể loại sắc.
Phong cách độc đáo, cốt truyện k1ch thích, được fans gọi là Vương lão sư.
Không ngờ người nọ lại là Vương Đức Phát.
“Người chung động cả.” Vương Đức Phát và Quý Lăng Vi xếp gọn các bước tranh.
“Thích gì để tôi vẽ tặng ông hai bức tranh, ông muốn vẽ gì đây?” Vương Đức Phát đặt câu hỏi.
“......Lần sau nghĩ ra sẽ nói cho cậu.” Quý Lăng Vi vốn định từ chối nhưng Vương Đức Phát vẽ tranh quá đỉnh, cậu quyết định dành cơ hội cho lần sau.
“Đây là mấy phó bản trước kia tôi từng tham gia, ông thấy hứng thú thì xem qua đi, lấy về cũng được, dù gì chúng cũng chẳng đăng lên mạng được.” Vương Đức Phát tìm một tập tranh, ghim thêm mấy bức vẽ phó bản minh hôn vào.
Mỗi lần thành công sống sót rời khỏi một cái phó bản, anh sẽ vẽ hình ảnh mìnhbấn tượng nhất, sau đó chọn vài NPC vẽ □□.
Đáng tiếc loại vui sướng bí mật này không thể đăng cho thiên hạ cùng hưởng, chỉ có thể chia sẻ cho người chơi là Quý Lăng Vi.
“Khó trách mấy nay cậu lặn mất bóng.” Quý Lăng Vi hiểu, lật xem mấy phó bản lúc trước của Vương Đức Phát, tính toán học thêm ki h nghiệm từ tiền bối.
Trong tập tranh có đồng ruộng, chiến trường, mộ viên, nhưng mỗi lần Quý Lăng Vi xem xong, ấn tượng sâu nhất đều là CP tà môn.
“Đúng rồi, cậu cũng thông qua trắc nghiệm rồi tiến vào sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
Vương Đức Phát: “Đúng thế, nguyên nhân tôi chết là ung thư não, sau khi tham gia phó bản đã chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tương lai vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ. Dựa theo cách nói của Không Gian Ác Mộng, sinh mệnh của mỗi người tựa như một ngọn nến, có ngọn nến trời sinh ngắn hơn ngọn nến khác rất nhiều, dù không bị bệnh, tương lai cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chỉ cần tiến vào Không Gian Ác Mộng, mạng sống sẽ không bị quy tắc của vận mệnh hạn chế, tỉ lệ tồn tại càng kéo dài.”
“Ra là vậy.” Quý Lăng Vi gật đầu.
Nhưng cậu cảm thấy việc bản thân trở thành người chơi, là do vận mệnh sắp đặt.
Đột nhiên có loại cảm giác bị Không Gian Ác Mộng tính kế.
“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, nước Phì Trạch Khoái Nhạc*——”
<<*Nước uống có gas gây béo khiến người vui vẻ, Fat Happy Water( cách gọi khác của Coca của giới trẻ TQ>>
Vương Đức Phát lấy hai lon Coca từ tủ lạnh rót đầy hai ly.
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi cầm lấy ly, “Thời gian tiến vào phó bản kế tiếp là cố định sao? Hình như tôi không thấy siêu thoại thảo luận vấn đề này……”
“Không phải cố định, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng. Người chơi được hệ thống đánh giá tiến độ nhiệm vụ càng cao, thời gian tiến vào phó bản kế tiếp càng……” Vương Đức Phát còn chưa nói hết câu, Quý Lăng Vi ngồi đối diện đã không thấy tăm hơi.
Đồng tử của Vương Đức Phát chấn động, đây là được hệ thống đánh giá tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cao?
Ngay sau đó, Vương Đức Phát cũng tiến vào phó bản theo.
Trước mắt Vương Đức Phát là một mảnh đen nhánh, trong lòng đều là “Đệt”, đoạn tuyệt ý tưởng cùng Quý Lăng Vi ăn cơm, với cái này tần suất, ai mà đỡ được chứ?
Quý Lăng Vi còn chưa nghe xong, đã bị thông báo của hệ thống cắt ngang.
【 Phó bản đang tải xuống……】
【