Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
****************************
“Cách làm này đã xưa quá rồi, không xứng với thân phận cao quý của ngài đâu ạ.” Quý Lăng Vi nhìn bé gà than đen ánh mắt dại ra trong góc, cậu lặng lẽ lấy Lãng Tử Tình Trường làm gương.
“Đúng thế……” Hắc xà gật đầu, theo bản năng cảm thấy Quý Lăng Vi nói rất có đạo lý.
“Bắt thêm mấy con nữa là xứng ngay.” Động tác trườn của hắc xà rất mạnh, nó dùng đuôi đập cửa phòng ấp trứng mở ra.
T: “Hình như mới nãy có cái gì màu đen quật vào phòng hay sao í?”
Y: “Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?”
R: “Lãng Tử Tình Trường, ông còn sống không thế……”
Người chơi mờ mịt, liên tục gửi những tin nhắn nghi hoặc.
Đang chat chit vừa quay đầu đã bị cuốn vào một trận long trời lở đất, cả đàn bị đuôi rắn siết chặt kéo ra ngoài.
“Nhiều gà như vậy, giờ thì xứng với thân phận cao quý của ta rồi!”
Hắc xà bắt hết gà con trong phòng ấp trứng, vây chúng ở giữa thân thể dài ngoằn, tiếp đó cuốn đại một con gà lên chà chà cọ cọ rồi thả ra.
“A a a —— a a a ——”
Lại một người chơi xấu số bắt đầu ca.
“Mọi người bình tĩnh, coi như đang ngồi tàu lượn siêu tốc đi.” Thủy Ca trấn an mọi người trong group chat.
“……” Quý Lăng Vi muốn nói lại thôi.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Hắc xà hỏi.
“Có vài vấn đề muốn xin ý kiến của ngài, bọn tôi sẽ bị đưa đến nơi nào ạ?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Đương nhiên là vô nồi chứ đâu.” Ngữ khí hắc xà chậm rì rì, lại nghĩ nghĩ, nói: “Nếu ngươi không thích, có thể vào bụng ta dạo chơi, ta rất vui lòng giúp các ngươi đó nha.”
“Cảm ơn tấm lòng cao cả của ngài nhưng không cần đâu ạ.” Quý Lăng Vi lễ phép từ chối.
Hắc xà chà xong một nơi, lại đổi một con gà khác.
“A a a ——” người chơi mới sợ hãi thét.
Hắc xà rất khoái loài gà con biết nói này, thịt chắc hơn gà con bình thường, chơi rất vui.
“Mọi người không phải sợ, nó chỉ lấy chúng ta lau thân, cũng không phải trực tiếp ăn luôn……” Lãng Tử Tình Trường không chết, sau khi tỉnh táo lại, lập tức gửi tin trấn an.
Giây tiếp theo, người chơi kia đã bị hắc xà ném tọt vô trong bụng.
Nhóm từ 24 thành viên biến thành 23, còn chưa bắt đầu cuộc trốn chạy quân số đã giảm mất một người.
“……” Group chat lâm vào yên tĩnh. Ngay sau đó,xuất hiện thông báo từ hệ thống: 【 Tôi Là Sóng Thần 】 cấm chat 【 Lãng Tử Tình Trường 】 30 phút.
“Anh đừng nói nữa, bọn tôi tự nghĩ cách đối phó.” Thủy Ca lần đầu tiên thấy có người miệng quạ đen đến thế.
“Xin lỗi bé gà, ta hơi đói, ngươi vừa mới nói cái gì á?” Hắc xà hỏi Quý Lăng Vi.
“Thật ra có một phương pháp chà vảy vô cùng hữu hiệu, ví dụ như dùng nước chẳng hạn.” Quý Lăng Vi đề nghị.
Hắc xà nghiêm túc tự hỏi, thở dài: “Nhưng tiền nước rất mắc, tiền điện cũng y chang, nguồn thu chi của trại nuôi gà không đủ……”
“Tao có thể giúp mày!” Thủy Ca vừa lúc am hiểu cái này.
Không thể cứ để người chơi bị coi là giẻ lau được.
“Cảm ơn nha.” Hắc xà dùng cái đuôi nâng Thủy Ca lên.
“Phốc ——”
Thủy Ca hé mỏ gà, một dòng nước nhổ ra, tưới lên vảy hắc xà.
“A ~ sướng~” thân rắn run run uốn éo, vô cùng thoải mái.
Vương Đức Phát nhìn một màn này, ánh mắt sâu xa.
“Còn đủ nước không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Đủ đủ, tôi có kỹ năng Thanh long hút nước, đợt mưa to lần trước tôi đã hút hết số nước đó, lượng nước chứa bên trong cũng cỡ một cái đập ấy……” Thủy Ca trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Quý Lăng Vi.
Không biết tại sao, Vương Đức Phát nhìn lịch sử trò chuyện của nhóm, trong lòng có một loại dự cảm bất ổn.
“Có thể thả những con gà khác về không? Chúng nó dính nước sẽ bệnh mất.” Quý Lăng Vi hỏi hắc xà.
Hắc xà nghĩ nghĩ: “Không sao, ta ăn luôn chúng nó là hết bệnh ngay.”
Quý Lăng Vi: “Nếu vậy thì trại nuôi gà sẽ tổn thất một số tiền khá lớn đấy.”
“Nhưng ta phải ăn no trước đã.” Hắc xà mở miệng hút một hơi, một vài gà con bị nó hút vào bụng, người chơi thì điên cuồng hướng về phía phòng ấp trứng mà chạy.
“Ngài có ăn hết đàn gà con cũng không no đâu, ăn vừa vừa thôi.” Quý Lăng Vi đề nghị.
“Ngươi nói đúng.” Hắc xà không đuổi theo, quơ đuôi để Thủy Ca xịt rửa từng ngóc ngách trên thân, âm thanh trầm thấp hừ ca: “Ta yêu tắm rửa, chà chà cọ cọ, vảy sạch bong……”
Quý Bạch tâm tình phức tạp nhìn bé gà bị giơ lên làm vòi sen, im lặng tránh bọt nước vung vãi tùm lum.
“Lão Vương, thừa cơ hội này ngó xung quanh quan sát kiến trúc đi, nhớ chú ý an toàn.”
Quý Lăng Vi tag Vương Đức Phát, hiện tại hắc xà trầm mê tắm rửa, đang khoái chí bơi lội, thừa dịp này, có thể do thám cấu tạo bên trong của trại nuôi gà.
“Ok!” Vương Đức Phát lặng lẽ trốn đi.
“Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?” Hắc xà lại hỏi Quý Lăng Vi, nó cố nhớ lại, ánh mắt sáng lên: “Ta nhớ ra rồi, ngươi nói muốn bị ta ăn!”
“Không phải, ngài nhớ lầm rồi!” Quý Lăng Vi chưa từng nói câu này.
“Ta không có nhớ lầm! Ta không có khả năng nhớ lầm! Ta sao có thể có sai chứ? Kẻ sai chính là thế giới này, tuyệt đối không phải ta!”
Cảm xúc của hắc xà lập tức bùng nổ, đuôi dùng sức siết chặt Thủy Ca, nháy mắt một dòng nước lớn phun ra như suối, bọt nước bay tán loạn.
“A ~~~~~” giọng của Thuỷ Ca **, tiếp theo là một trận âm thanh ùng ục ùng ục phun bong bóng.
“Xin lỗi, là tôi sai.” Quý Lăng Vi liên tiếp né tránh, không muốn bị nước xối trúng.
“Vậy thì ngoan ngoãn để ta ăn!” Hắc xà há mồm to như chậu máu, lao xuống dưới ——
“Từ từ, ngài còn yêu cầu gì khác không?” Quý Lăng Vi.
“Ta muốn ngươi giúp ta no bụng! Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn no! Cách đợt no bụng lần trước đã rất lâu rồi……” Hắc xà lâm vào trầm tư, miệng tdừng trước thân gà của Quý Lăng Vi.
“Tôi nhỏ xíu xiu ăn tôi cũng không no được. Chi bằng tôi kể chuyện xưa cho ngài nhé!” Quý Lăng Vi không để nó tiêu hoá suy nghĩ tiếp tục đề nghị.
“Chuyện xưa? Ta thích nghe chuyện xưa.” Hắc xà ngậm miệng, kiên nhẫn đặt đầu trên đất.
“Ngài muốn nghe thể loại chuyện xưa nào?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Muốn nghe chuyện xưa của Xà tộc bọn ta.” Hắc xà dùng ánh mắt chờ mong nhìn Quý Lăng Vi, sau đó tiếp tục giơ vòi sen Thuỷ Ca lên tắm.
“Ngày xửa ngày xưa, trên ngọn núi Thanh Thành có một con bạch xà, nó đã tu luyện được ngàn năm, cuối cùng cũng hóa thành hình người, muốn đến nhân gian báo ân……” Quý Lăng Vi bắt đầu kể chuyện xưa.
Hắc xà càng nghe càng nhập tâm, nhất thời quên luôn việc tắm rửa, mỗi lần kể đến đoạn cao trào, đuôi nó căng thẳng siết chặt, Thuỷ Ca xấu số bị ép phun nước ùng ục ùng ục.
“Nhân loại đáng ghét! Thứ chết nhát! Được chứng kiến bản thể của bọn ta là điều vinh hạnh cỡ nào, vậy mà dám chết!”
Thời điểm hắc xà nghe đoạn Hứa Tiên ở Đoan Ngọ, bị Bạch Nương Tử uống say hiện nguyên hình hù chết, lòng nó đầy căm phẫn.
“Ùng ục ùng ục ùng ục ——” Thủy Ca bị đuôi rắn siết đã sớm chết lặng.
“Pháp Hải thu Bạch Nương Tử vào kim bát, trấn trụ nàng dưới tháp Lôi Phong, Hứa Tiên quy y xuất gia……” Quý Lăng Vi tiếp tục kể.
“Tháp Lôi Phong ở đâu? Ta muốn đi cứu nàng.” Hắc xà nhổm dậy.
“Ở Tây Hồ.” Quý Lăng Vi phát hiện có cơ hội trốn thoát.
Hắc xà: “Ngươi biết Tây Hồ chỗ nào không?”
Quý Lăng Vi: “Biết chứ, tôi có thể dẫn đường cho ngài đi.”
“Chờ ta tắm rửa xong, sau đó chau chuốc nhan sắc, chúng ta xuất phát đi ngay, ngươi nói xem nàng có thích hắc xà không?” Hắc xà hơi thấp thỏm.
“Có lẽ.” Quý Lăng Vi cũng không biết.
Hắc xà vì tình xà trong mộng, tốc độ tắm rửa đẩy nhanh, chừa mỗi phần đuôi.
【 Ổ gà nương nhau mà sống 】
Group chat một lần nữa sống dậy, hết sức chú ý với sự tình bên ngoài.
T: “Thủy Ca tắm cho nó xong rồi sao?”
Q: “Nãy đến giờ không nghe thấy Thủy Ca lên tiếng……”
U: “Tình huống thế nào?”
Quý Lăng Vi bận kể chuyện, không lên tiếng giải thích.
“Tuy Thủy Ca không lên tiếng, nhưng group chat vẫn còn, chắc ổng chưa chết đâu...” Thời gian cấm chat của Lãng Tử Tình Trường đã kết thúc, lập tức phát biểu suy đoán của mình!
Thuỷ Ca vừa lúc mở group xem tin nhắn, mặt anh ta tối sầm, lập tức cấm chat 【 Lãng Tử Tình Trường 】 99 tiếng.
“Xong, đã tắm sạch sẽ!” Hắc xà tùy ý ném gà con mất đi giá trị lên trời, ý định dùng miệng đỡ.
“Từ từ ——” Quý Lăng Vi lần nữa kêu dừng.
Thủy Ca lọt vào trong miệng hắc xà, nó vẫn chưa kịp nuốt, chân gà bé bé xinh xinh lọt ra ngoài qua khoé miệng.
Quý Lăng Vi: “Ngài chỉ định tắm một lần thôi hả? Không tắm, không ai muốn yêu đâu.”
“Phụt ——” hắc xà phun gà con ra, gật gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Thủy Ca ngã trên mặt đất, cảm giác như thân thể bị móc sạch, mất đi mơ ước.
Quyết định hối hận nhất trong đời anh ta chính là thời gian cấm chat 【 Lãng Tử Tình Trường 】 quá ngắn.
“Các bạn già, các ngươi muốn tắm không? Muốn kì cọ không, thoải mái lắm đó?” Hắc xà thè lưỡi, thanh âm truyền đi xa.
“Không muốn tắm.”
“Tắm rửa chỉ tổ phí tiền nước, chờ trời mưa rồi tắm sau.”
“Chúng ta làm gì có tiền nộp tiền nước?”
Mấy con quái vật khổng lồ phía xa xa giật giật, tiếng nói chuyện truyền đến.
“Là một con gà có thể phun nước, không cần đóng tiền……” Hắc xà giải thích.
“Ta tắm.”
“Tắm chứ.”
“Chờ mị.”
“Các anh em, tiếp lấy ——”
Hắc xà vung đuôi lên, ném gà con đi.
Thủy Ca như sao băng bay vụt qua bầu trời, tiếng thét thảm thiết biến mất ở phía chân trời.
Vương Đức Phát dạo qua một vòng, vừa trở về đã thấy một màn như vậy, đồng tử chấn động, thân gà run rẩy. Anh cẩn thận núp ở trong góc, không dám lên tiếng.
T: “Thủy Ca sao rồi?”
O: “Còn sức cấm chat, hẳn là không có chuyện gì đâu....”
Y: “Hình như vừa nãy tao nghe Thuỷ Ca kêu thảm lắm bây ơi?”
R: “Thủy Ca anh nói gì đi!”
I: “Thủy Ca trở thành ngôi sao bay đi rồi.” Vương Đức Phát không biết đã xảy ra chuyện gì, đơn giản giải thích một câu.
U: “Cái gì, Thuỷ Ca còn loại kỹ năng này nữa á?”
Y: “Trâu bò vãi.”
P: “Bay xa như vậy chắc ổng hoàn thành nhiệm vụ trốn khỏi trại nuôi gà mẹ nó rồi..”
Q:”Hâm mộ muốn chết!”
Thủy Ca:”*3……”
Anh ta giãy giụa bật ra một chuỗi số liệu loạn tùng phèo, tiếp tục đảm nhận vai trò làm vòi sen. ĐM cuộc đời!
R: “Thủy Ca đang muốn biểu đạt gì vậy anh em? Trầm tư jgp.”
U: “Chắc đang vội nên nhắn nhầm...”
P: “Group vẫn còn, Thủy Ca hẳn là chưa rời đi đâu, chờ tiếp thôi.”
“Trại nuôi gà rất lớn tôi chỉ kịp thấy vài cửa tiệm treo bảng hiệu, bên trong có người trông coi, không đi vào được.” Vương Đức Phát kể thu hoạch trong nhóm.
Group chat dù sao cũng không phải ứng dụng mạng xã hội chân chính, không thể trò chuyện riêng, bằng không Vương Đức Phát đã chia sẻ bản đồ với một mình Quý Lăng Vi rồi.
Không biết tại sao, Vương Đức Phát biết rõ Quý Lăng Vi là một nhân vật rất nguy hiểm, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy cậu là một đồng đội đáng tin cậy, là người đáng để đặt niềm tin.
Trại nuôi gà chia thành năm khu vực, gồm phòng ấp trứng, trại chăn nuôi, nhà máy chế biến, kho đông lạnh, kho hàng, chiếm diện tích rất lớn. Nơi bọn họ đang ở không phải là phòng ấp trứng duy nhất, lân cận còn có vài căn nữa.
Hắc xà hẳn là kẻ canh giữ phòng ấp trứng, và mỗi khu vực đều có kẻ canh giữ riêng, cụ bà kia có lẽ là kẻ phụ trách tuần tra, dọn phòng.
“Ừ, cậu về phòng ấp trứng trước đi.” Quý Lăng Vi ghi nhớ thông tin, bản đồ Không Gian Ác Mộng cung cấp cũng tự động bổ sung thay đổi mới. Phòng ấp trứng là nơi an toàn nhất trong bản đồ, chỉ có mỗi khu vực này hiển thị màu đỏ nhạt.
Khu vực màu xanh lục cách trại nuôi gà rất xa, tổng cộng có ba khu, nhưng những nơi đó chỉ hiển thị màu xanh lục chứ không hiện cụ thể là địa điểm nào.
Về sau bọn họ cần phải khám phá nhiều nơi, mới có thể bình an chạy đến khu vực màu xanh lục.
“Ok.” Vương Đức Phát mới vừa trở về phòng ấp trứng, một đànchuột cống béo ú nối đuôi chui vào, 【 Ổ gà nương nhau mà sống 】 nháy mắt vọt lên 99+ thông báo.
Chuột này còn bự hơn cả mèo, thân mềm mại như nước, lách qua vách hang, há mồm nuốt gà con.
Y: “Trời **! Cứu mạng! Có chuột ——”
Q: “Đầu lớn vãi nồi! Mẹ ơi con sợ!”
U: “Cứu, chuột trộm ăn gà nè, đứa nào ngoài cửa vô cứu giá coi!”
R: “Chuột chứ có phải gián đâu đập mãi không chết! Mau kêu con quỷ rắn kia vào đi...”
T: “Rắn ăn chuột, nhưng nó cũng ăn tụi mình đó...”
I: “Không được rồi, mắm chuột này da dày quá, kỹ năng vô dụng với chúng nó, vẫn phải gọi con rắn kia tới thôi, cùng lắm thì chúng ta trốn.”
T: “Có ai ở bên ngoài không, làm ơn hú con rắn kia một tiếng với...”
Trước mắt chỉ có ba người chơi ở bên ngoài, Thủy Ca biến thành ngôi sao bay lên trời, Lãng Tử Tình Trường làm giẻ lau, còn choáng váng nằm trong góc, bị người chơi lãng quên, hoặc cũng có thể là ngại hắn xui xẻo.
Nhóm từ 23 thành viên giảm xuống 19, 4 bé gà con táng thân trong bụng chuột.
I: “Kêu con rắn kia vào mau, xin đấy!”
R: “Nếu nó cứ nhởn nhơ ngoài kia, chúng ta sẽ toàn diệt mất!”
“Chúng ta đi đâu đây, ta nhớ lại đã....” Hắc xà đi xa nhà, xách theo một tay nải đơn giản, treo trên đuôi rắn, vừa chuẩn bị hoàn tất đã quên mất nó muốn đi chỗ nào.
Quý Lăng Vi phát hiện nó bị đãng trí, nhắc nhở nói: “Chúng ta định đi phòng ấp trứng xử đám chuột.”
“Cái gì? Đám chuột đáng chết kia lại tới á!” Hắc xà nháy mắt bạo nộ, cuốn tay nải, trườn về phía phòng ấp trứng
Nó nhớ rõ Quý Lăng Vi từng kể một chuyện gì đó rất quan trọng, vì thế tạm thời tha cho cậu, tiện đuôi hất Quý Lăng Vi l3n đỉnh đầu mình.
“Rơi xuống cũng không sao đâu, ta sẽ dùng miệng đỡ ngươi.”
Nó một bên nói, một bên duỗi đầu về phía phòng ấp trứng.
Vốn dĩ Quý Lăng Vi còn lo lắng, đầu rắn lớn như vậy có khi nào bị kẹt không, kết quả đã thấy nó há to miệng, chờ ở ngoài cửa, bịt kín mít hang chuột. Nếu đám chuột chui ra sẽ đi thẳng vào miệng hắc xà, một bước chạy vô dạ dày.
Quý Lăng Vi rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân xuất hiện hang chuột ở góc cửa, ra là để chúng nó tiện chui ra chui vào.....
Gà con bé xíu không đủ nhét kẻ răng, chuột bự hơn, ăn no hơn gà nhiều.
Quý Lăng Vi một bên tự hỏi, một bên mở xem nhóm chat.
“Các anh em tôi có kỹ năng hoán đổi thân xác! Tôi vừa mới hoán đổi với con chuột lao đến táp tôi, hiện tại đang điều khiển thân chuột lao ra ngoài cửa! Đây chính là cảm giác tự do trong truyền thuyết sao!!!Các anh em, tôi sẽ làm được đúng không!”
Một ID người chơi tên 【 Đi Trước Thiên Hạ Một Bước 】 spam tin nhắn trong nhóm.
Mặt Quý Lăng Vi vô cảm, muốn nói lại thôi.
“Tôi khẳng định tôi là người chơi rời khỏi phó bản nhanh nhất! Chotto matte, bên ngoài sao lại tối như vậy, sao không có đèn……Đây là nơi quỷ nào thế, gớm vãi, ban nãy có như vậy đâu ta.....Cái đệt