Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
*************************
“Nén bi thương.” Vương Đức Phát ngập ngừng nói ra ba chữ, không biết nên an ủi cậu như thế nào. Mà có an ủi cũng vô dụng, loại chuyện này, chỉ mình chính chủ mới biết cách chữa lành vết thương lòng, có lẽ cảm xúc sẽ dần nguôi ngoai theo năm tháng.
Quý Lăng Vi là Quý Thần trong mắt các bạn học, nhân phẩm kiêm học lực đều ưu tú khiến người đỏ mắt nhưng cậu luôn đi một mình, cô đơn chiếc bóng, sự kết nối với thế giới này mỏng manh vô cùng.
Ở phó bản trước, Quý Lăng Vi và Kinh Mặc là đôi bạn thân thiết, gần như dính nhau như hình với bóng, sau đó, Kinh Mặc chết.
Ở phó bản này, ngỗng lớn vô cùng trung thành với Quý Lăng Vi, không rời không bỏ chủ nhân, cũng gặp bất hạnh.
Chắc là Quý Lăng Vi đang đau lòng lắ......Vương Đức Phát chợt liếc thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, suy nghĩ kẹt cứng.
Đến khi Quý Lăng Vi giương mắt lần nữa, cặp mắt xinh đẹp kia chất chứa sự u sầu, không hề xuất hiện điểm bất thường nào.
Vương Đức Phát nhìn thẳng cặp mắt u sầu kia, trong lòng tự nhiên sinh ra chút đồng cảm, nhớ lại khi nãy, có phải Quý Lăng Vi vừa mới cười hay không.
Chắc không phải đâu, có lẽ anh nhìn lầm thôi, loại thời điểm thế này người bình thường ai cười nối chứ……
Anh rất muốn nói với Quý Lăng Vi rằng, về sau bọn họ là bạn bè, miễn cho Quý Lăng Vi cảm thấy quá cô đơn, nhưng lại do dự mãi không dám nói.
“Tôi về nhé.” Quý Lăng Vi ý bảo Vương Đức Phát không cần tiễn
Vương Đức Phát gửi đi theo cậu tới cửa, nhìn bóng lưng của cậu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm hô: “Lần sau qua chơi tiếp nhé!”
Quý Lăng Vi vẫy vẫy tay, một mình xuống lầu.
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, người đến người đi, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng cãi vả, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tất cả đều không liên quan tới cậu.
Quý Lăng Vi cúi đầu, cái bóng vẫn đi theo không rời.
Quý Lăng Vi về nhà theo thường lệ tắm rửa trước, lần này khăn tắm không rơi xuống, Quý Lăng Vi đứng nhìn hồi lâu. Chẳng lẽ bỏ đi rồi?
Cậu cũng không có quá để ý, tắm xong trực tiếp lên giường đi ngủ. Rời khỏi sự vây hãm của trại gà, tinh thần vô cùng mệt nhọc, cậu tạm thời không vội cộng thêm thuộc tính, mua trang bị, chỉ muốn đánh một giấc ngủ đến thiên hoang địa lão.
Lần này không còn mơ về “ Thi thể rơi” nữa, cảnh tượng trong mơ đen kịt, tiếng máu loãng nhỏ giọt.
“Tí tách…… Tí tách…… Tí tách……”
Từng tiếng từng tiếng, kéo dài theo quy luật.
Không thấy được gì ngoài bóng tối mù mịt, sự tĩnh lặng tra tấn tinh thần gần như khiến người khác phát điên.
Cổ tay, cổ chân đều bị khóa bằng dây xích, không thể di chuyển. Cậu giơ tay mò mẫn trước mặt, chỉ mò trúng lồ ng giam kiên cố lạnh lẽo.
Nơi này quá yên tĩnh, không thể đoán định được thời gian trôi.
Một tầm mắt đến từ chỗ sâu trong bóng tối dừng trên người cậu.
“Hình như ngươi đang nhìn ta sao?” Quý Lăng Vi nghe thấy mình hỏi.
Khi đó cậu còn nhỏ không rành chuyện đối nhân xử thế, giọng nói non nớt, có loại ngây thơ không sợ trời không sợ đất.
“Ừm.” Giọng nói khác trả lời.
Nghe giọng có vẻ là thiếu niên.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Quý Lăng Vi hỏi, cậu ngẩng đầu muốn nhìn thử thiếu niên ở nơi nào nhưng trước mắt tối đen.
“Không biết.” Giọng điệu thiếu niên bình tĩnh, không có cảm xúc.
“Chắc là bởi vì ngươi rất đáng giá.” Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ, “Ta đáng giá lắm đấy, có thể đổi rất nhiều thứ, vì tránh cho ta bị trộm mất, bọn họ mới nhốt ta ở chỗ này á.”
Thiếu niên không hề đáp lại.
“Nhà ngươi ở nơi nào?” Có lẽ Quý Lăng Vi quá nhàm chán, nói chuyện liên miên không dứt.
Người bị giam phần lớn là kẻ điên, chỉ biết phát ra tiếng gầm rú vô nghĩa hoặc là nói mớ.
“Ta không có nhà.” Thiếu niên trả lời.
“Vậy ngươi là cô nhi rồi.” Quý Lăng Vi đồng cảm nói.
“……” Thiếu niên tiếp tục trầm mặc.
“Ngươi có bạn thân không?” Quý Lăng Vi lại hỏi.
“Không có.” Thiếu niên có vẻ rất ít nói, âm điệu cứng đờ kỳ quái.
“Ta cũng không có.” Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ, “Về sau chúng ta làm bạn thân nhé, ngươi đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với ngươi.”
“……” Thiếu niên trầm mặc, cố gắng tổ chức ngôn ngữ, đang muốn nói gì đó.
Quý Lăng Vi lại không để ý tới hắn, cậu cúi đầu vọc dây xích, một mình cũng có thể chơi rất lâu.
Thẳng đến khi một nhóm người tiến vào làm gì đó với tù phạm, tiếng r3n rỉ nhẫn nhịn của thiếu niên mới vang lên. Hắn có vẻ cực kỳ đau đớn, hô hấp không thông khí, thậm chí còn nghe được từng đợt âm thanh ăn mòn quái lạ.
Quý Lăng Vi theo bản năng nhìn về hướng bên kia, tiếc là đôi mắt đã bị che lại.
“Dù thứ gì Thân Thể Thừa Ải cũng hấp thụ, dùng tốt vãi.”
“Thân Thể Thừa Ải* quý hiếm, vừa vừa thôi, đừng để nó chết.”
<<*Thừa: nhận, hứng, tiếp thụ, đón lấy; Ải: chịu, buộc>>
“Biết rồi, yên tâm đi.”
Bọn họ nói xong, lại đi đến trước lồ ng giam Quý Lăng Vi.
“Thân Thể Thừa Ải là cái gì?” Quý Lăng Vi tò mò.
“Một loại thể chất rất đặc biệt, sức mạnh gì cũng có thể hấp thụ, có lẽ tương đương với…… Thùng rác?”
“Thì ra là thế.” Quý Lăng Vi không hiểu tại sao con người nhỏ bé lại có thể sánh bằng thùng rác, nhưng không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng cậu còn bận nghĩ chuyện khác.
“Duỗi tay.” Những người đó nói, ngựa quen đường cũ bắt đầu thực hiện công việc cần làm.
Quý Lăng Vi vô cùng phối hợp vươn cánh tay, miệng nói vấn đề bản thân luôn đắn đo: “Lần này lấy nhiều một chút, ta muốn gặp anh hai.”
“Dũng cảm quá.” Những người đó âm dương quái khí nói, tiếng cười cợt tràn ngập ác ý, “Nhưng anh của ngươi là đồ vô dụng ngàn năm có một, muốn tiến vào đây thăm ngươi…… Không biết phải chờ tới khi nào nữa.”
Quý Lăng Vi bất mãn hét: “Anh hai không phải đồ vô dụng!”
Cậu rút tay về, lưỡi dao vô tình rạch một đường hẹp dài trên cánh tay. Những người đó nhanh nhẹn hứng máu tránh lãng phí, vui cười thuận miệng dỗ đối phó: “Không phải thì không phải, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là đang giúp đỡ cho nó rất nhiều, nhớ chưa? Chúng ta sẽ luôn ghi nhớ cống hiến của người, tuyệt đối không bạc đãi nó.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời!” Quý Lăng Vi tinh thần phấn chấn gật đầu, mặc kệ ở đâu cậu cũng là bạn nhỏ được thầy cô yêu thương.
Chờ những người đó rời đi, miệng vết thương bắt đầu khép lại. Quá trình rút máu luôn là nghìn bài một điệu, cậu chịu mãi thành quen.
Chỉ riêng sinh hoạt là không quen nổi, đối với cậu bé khiếm thị mà nói, nơi này không thú vị.
“Ngươi còn ổn chứ?” Quý Lăng Vi hỏi.
“…… Um.”Thanh âm thiếu niên run run.
“Đưa bàn tay sang đây đi, ta sẽ giúp ngươi.” Quý Lăng Vi chủ động nói.
“Lí do?” Thiếu niên khó hiểu, từ trước đến nay chưa có ai nói với hắn như vậy cả. Cho dù có, cũng chỉ muốn đẩy hắn cho cái chết giúp hắn giải thoát.
“Bởi vì giúp đỡ người khác là một việc rất có ý nghĩa đó.” Quý Lăng Vi cười cười, thử mò mẫm thăm dò, thò tay xuyên qua lồ ng giam.
Thiếu niên rất gầy, một bàn tay nhỏ bé vói vào phòng giam, sau đó thiếu niên cảm nhận được lòng bàn tay mình bị cào cào, giống như động vật nhỏ không có một chút lực sát thương.
Bàn tay trẻ con thịt múp rụp, vô cùng mịn màn nắm lấy tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với vật thể ấm áp.
Quý Lăng Vi nặn máu từ miệng vết thương sắp khép lại lên lòng bàn tay thiếu niên.
“Uống đi, có lẽ ngươi sẽ mau khoẻ lại á. Bọn họ đều nói như vậy.”
“Không uống.” Thiếu niên lập tức rút tay ra.
Quý Lăng Vi bắt lấy ngón tay không cho hắn rút ra.
“…… Đừng mà lãng phí lắm! Lãng phí không tốt, mau uống đi. Ngươi đừng chết, chết rồi không ai nói chuyện với ta hết.”
“…… Um.”Thiếu niên cuối cùng đồng ý, những giọt chất lỏng nồng nặc mùi máu khiến bộ phận nào đó trên thân thể nháy mắt sinh trưởng chóng mặt.
Hắn buồn bực kéo đám hắc ti ra, cuối cùng chỉ li3m một chút. Từ khi có ký ức, hắn đã bị cầm tù ở nơi này, không cần ăn uống cũng sống nhăn răng.
Hắn không biết đồ ăn của con người mùi vị ra sao nhưng hắn đoán máu có lẽ là vị ngọt.
“Từ bây giờ chúng ta là bạn bè rồi, ta là Quý Lăng Vi, ngươi tên là gì?”
Thiếu niên mở miệng giọng điệu cứng nhắc, phun ra mấy chữ: “……”
Giọng nói dần trở nên xa xăm.
Quý Lăng Vi từ trong mơ tỉnh lại, một chữ cũng không nghe rõ.
Đến nay, cậu vẫn không biết tên của đối phương.
Nhưng là đã biết thể chất của hắn —— Thân Thể Thừa Ải.
Vừa nghe là biết loại thể chất xui xẻo.
Quý Lăng Vi mở sổ tay thần kỳ ra, nhớ lại sự kiện của trại gà. Tay bắt đầu tự động viết ——《 Sau Khi Xuyên Thành Gà Con Tôi Giúp Trại Gà Tiền Vô Như Nước 》
Tôi là Quý Bạch, một ngày nọ bất ngờ xuyên thành bé gà con của trại gà Ngôi Sao, vì hình thức tiêu thụ lạc hậu dẫn đến vô số gà chất đống ế ẩm, tôi quyết định sử dụng phương thức marketing mới, giúp trại gà nâng cao hiệu quả kinh doanh và lợi nhuận....
Sau khi kết bài, Quý Lăng Vi được nhận 1 điểm thuộc tính.
Đại khái nơi tay trướng trong mắt không đủ thú vị, dù sao thì loại sách 《 Phương Pháp Hay Giúp Kinh Doanh Trại Gà 》 vừa nhìn đã biết không thể thu hút độc giả, thậm chí còn vớ vẩn hơn phó bản 《 Đi Ăn Cưới Tôi Bị Chú Rể Ma Ép Làm Cô Dâu 》.
Tính thêm 5 điểm từ phó bản trại gà, hiện tại cậu có 6 điểm thuộc tính, cậu cộng hết vào chỉ số tinh thần và nhanh nhẹn.
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 10+3
Thể chất: 16
Tinh thần: 22+3
Mị lực: 15
Số tích phân: 500+3000 ( Phó Bản) +1500 ( Điện Ảnh) +250 ( Bồi Thường) + chi phiếu x2. Truyện Teen Hay
Quý Lăng Vi nhìn thương thành, tính toán mua kỹ năng tốc độ để chạy trốn nhanh hơn, cuối cùng nhìn trúng 【 Nện Bước Thần Kỳ 】 giá 10000 tích phân, tác dụng tránh né tầm mắt của kẻ truy kích, bình luận phía dưới đều đáng giá dùng rất ok.
Nhưng hiện tại không đủ tích phân, hệ thống thân thiện nhắc nhở: 【 Người chơi có thể trả góp, lãi suất 10%】
Quý Lăng Vi do dự một chút, quyết định không trả góp, chờ phần thưởng phó bản tiếp theo rồi tính sau.
Mới mỗi kỹ năng hữu dụng như 【 Trước Mắt Sáng Ngời/ Tối Sầm 】 đã mất 5000 tích phân,【 Nện Bước Thần Kỳ 】 còn khủng hơn phải chi tới 1 vạn tích phân, trái tim của Quý- đỗ nghèo khỉ-Lăng Vi lại quặn thắt.
Cậu muốn biết những chuyện liên quan đến Quý Lẫm nhưng ký ức quá nát, ngoại trừ cho biết bản thân khi còn nhỏ sống ở thành Quỷ ra thì không có thêm thu hoạch nào.
Đúng là làm người ta cảm thấy đau khổ mà.
Cũng may cậu lanh lợi hơn xưa nhiều.
Quý Lăng Vi mở diễn đàn, ở bên trong tra xét tên Quý Lẫm.
Những người đuổi giết Quý Lẫm, không giống cư dân bản địa ở phó bản trại gà, có lẽ là đến từ các thế giới khác.
Chắc Quý Lẫm từng xuất hiện trong phó bản khác, nếu người chơi nhìn thấy hắn sẽ ấn tượng rất sâu. Cho dù không nhớ được mặt, cũng có thể nhớ kỹ áo mưa đen và dao găm.
Nhưng diễn đàn cũng không có tin tức tương quan, dù hiện ra kết quả tra xét áo mưa đen và dao găm đi nữa, kiểu dáng lại khác hoàn toàn.
Quý Lăng Vi tiếp tục tra Thân Thể Thừa Ải, lần này tìm được một chút.
Đây là một loại thể chất sẽ tự động hấp thụ năng lượng bị ô nhiễm, mặc kệ là cảm xúc tiêu cực hay một số sức mạnh tà ác, thân thể thừa ải đều có thể hấp thụ, cất chứa bên trong cơ thể.
Người sỡ hữu loại thể chất này sẽ đau đớn cùng cực, sẽ bị cảm xúc tiêu cực chi phối, chưa kịp lớn lên đã biến thành quái vật mất đi lý trí. Thông thường bị sử dụng như “Vũ Khí Tự Sát”, ném đến chỗ nào đó để khiến nơi đó ô nhiễm.
Sống sót đối với thân thể thừa ải mà nói chính là cực hình. Mỗi ngày hấp thụ cảm xúc tiêu cực, thống khổ liên tục tăng lên, không bao giờ chạm móc giới hạn.
Giai đoạn sau khi hấp thụ xong, thân thể thừa ải sẽ gây nhiễu sóng phóng ra những vật kinh dị không xác định, đến nay chưa có ai thật sự gặp qua bộ dạng trưởng thành của kẻ sở hữu thể chất này.
Chỉ cần bị phát hiện, hầu như sẽ bị coi là thùng rác mà sử dụng, thẳng đến khi nổ tung mới thôi. Người biết chút nội tình đều tỏ vẻ, có được loại thể chất này còn không bằng sớm đầu thai.
Quý Lẫm nói thiếu niên kia là quái vật.
Trong mơ, Quý Lăng Vi ở trong lồ ng giam vàng, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không biết mặt mũi của đối phương, chỉ cảm thấy bàn tay kia rất lạnh, rất gầy.
Cậu trầm mặc hai giây, bắt đầu xem topic của người chơi còn sống.
【818 Phó Bản Khốn Nạn Nhất Tôi Từng Thông Quan 】
Chủ lầu: Lãng Tử Tình Trường
Gắn thẻ: Đùi Gà Béo Bở, Tôi Là Sóng Thần
“Các anh em, phó bản lần này quá đáng vãi, mọi người không