Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM——————————————Đỗ Cảnh Hòa cầm chéo hai ly rượu đi tới chỗ Quý Lăng Vi.Rượu thơm nứt mũi, xa xa đã ngửi thấy vị cay nồng.“Đừng có chú ý tiểu tiết gì hết, nếu em đã bái đường với ta rồi thì chúng ta là đôi phu thê danh chính ngôn thuận.
Từ nay về sau sống chết có nhau, không rời không bỏ.”Đỗ Cảnh Hòa đặt chén rượu vào trong tay Quý Lăng Vi, thực hiện nghi thức giao bôi, hắn tự mình uống một ly, lại nắm tay Quý Lăng Vi giúp cậu uống một ly khác.Nhìn thì như săn sóc từng li từng tí, thật ra Quý Lăng Vi bị hắn bóp họng đổ thẳng rượu vào bụng.“Khụ khụ……” Quý Lăng Vi chưa từng uống qua rượu trắng ho khan , cơ thể rốt cuộc cũng cử động.
Cậu vẫn có chút cứng đờ, xoay bảo mã cũng khó khăn.Đỗ Cảnh Hòa trầm mặc hai giây muốn nói lại thôi.Sau đó ngồi xổm xuống, một bàn tay nắm mắt cá chân, một cái tay khác cầm bảo mã chậm rãi kéo xuống.“Không… Không cần phải…” Quý Lăng Vi rụt chân về với tốc độ 0.5 căn bản tránh không thoát.“Chúng ta sướng khổ có nhau, không cần khách khí.” Đỗ Cảnh Hòa chỉnh xong chiếc này lại tiếp tục chỉnh chiếc kia.“Tôi không phải đại thiếu phu nhân, ngài nhận sai người rồi.”Quý Lăng Vi muốn gỡ mũ phượng nặng trĩu xuống.
Giơ tay liên tiếp vài lần cũng chưa gỡ xong.“Ta……” Đỗ Cảnh Hòa muốn giúp đỡ, Quý Lăng Vi có chút phòng bị mà nhìn hai tay của hắn, mới vừa sờ qua dép lê cấm động lung tung.“……” Đỗ Cảnh Hòa trầm mặc.“Tôi chỉ là khách đến dự tiệc, cũng không phải đại thiếu phu nhân của quý phủ.”Quý Lăng Vi lại lần nữa giải thích.“Ta biết…… Thân thể này đã đến giới hạn, sợ là không trụ được bao lâu, em muốn rời đi cũng bình thường.” Đỗ Cảnh Hòa thở dài, thần sắc cô đơn.“Tôi không phải có ý này.” Quý Lăng Vi muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng đầu óc lúc này lại khá vụng.“Ta biết em sớm hay muộn cũng phải đi…… khụ khụ....Bồi ta thêm mấy ngày này nữa thôi có được không?”Đỗ Cảnh Hòa ho khan nói.“Chỉ cần lúc rảnh rỗi trò chuyện cùng ta là được.”“Thế giới bên ngoài hỗn loạn, em ở nơi này ta còn có thể che chở, bảo vệ em.Quý Lăng Vi nghĩ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch chắc chắn phải ăn bám ở Đỗ phủ, hơn nữa vị đại thiếu gia này cũng là một nhân vật quan trọng sắp tới cần điều tra.Bọn họ cũng coi như là bạn bè, Đỗ Cảnh Hòa bệnh thành như vậy, bên cạnh một người chăm sóc cũng không có, đêm tân hôn còn bị nhốt ở trong phòng, quá thảm.Ở lại chỗ này mấy ngày, nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối.“Ở bên ngài mấy ngày cũng được thôi.”“Nhưng đại thiếu gia à, có chuyện chúng ta cần phải nói rõ ràng.” Quý Lăng Vi nghiêm túc nói, “Tôi thật sự không phải vợ của ngài, đây là hiểu lầm, vợ ngài là một người khác.”Đỗ Cảnh Hòa nhìn cậu chằm chằm , thanh âm lạnh lẽo: “Ở trong mắt ta, em chính là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng.”“Chúng ta đã bái đường rồi, cũng uống qua rượu giao bôi, gì cũng không thể ngăn cách đôi ta.”Quý Lăng Vi hỏi lại: “Ý của ngài là chỉ cần cùng bái đường, uống chén rượu giao bôi là trở thành vợ ngài? Nếu vậy, chẳng phải người nào cũng có thể trở thành vợ của ngài à.”Đỗ Cảnh Hòa nhìn thẳng vào mắt cậu: “Ta chỉ có mình em thôi.”“Chúng ta đã bái đường rồi, ta phải có trách nhiệm cho cuộc đời em trong vai trò trượng phu, chăm sóc cho em, làm bạn với em, bảo vệ em cả đời không phải chịu chút thương tổn nào.”“Bái đường cùng tôi là một con ngỗng, do đó ngỗng mới là nửa kia của tôi.”Quý Lăng Vi nhìn về phía ngỗng trắng, có chút kinh ngạc, lúc nãy mổ người hăng lắm mà sao giờ nằm co ro một góc rồi?“Ta mới là người bái đường, không có người khác, cũng không phải ngỗng.”“Em chính là đại thiếu phu nhân Đỗ gia, là thê tử của riêng ta.”“Em không cần phải sợ ta, thân thể này đã không còn nhiều thời gian nữa, đến lúc đó em có thể tùy ý rời Đỗ phủ, ta tuyệt đối không ngăn cản.”Đỗ Cảnh Hòa càng nói càng yếu ớt, ánh mắt vô cùng bi ai, trong đôi mắt ấy giống như chỉ còn một chút ánh lửa mỏng manh, nếu Quý Lăng Vi nhất quyết từ chối, không nghi ngờ gì nữa đốm lửa sẽ tắt ngay lập tức.“Vậy tôi sẽ… ở lại bên ngài thêm một đoạn thời gian nữa.” Quý Lăng Vi khó khăn nói.Đỗ Cảnh Hòa rũ mắt, thầm cười nhếch mép.Cũng may lúc này Vương Tam đưa nước tắm tới, tiện tay mở luôn ổ khoá bên ngoài.Trong phòng vẫn luôn không thắp nến, Quý Lăng Vi cái gì cũng không nhìn rõ, cậu ngâm mình trong thùng gỗ, hỏi Đỗ Cảnh Hòa chuyện đi châm trà.“Khi đó đã xảy ra chuyện gì?” Quý Lăng Vi hỏi.“Ta vốn định châm trà cho em, đột nhiên phát bệnh liền ngất đi.” Đỗ Cảnh Hòa giải thích.“Thế rốt cuộc là ngài bệnh gì?” Quý Lăng Vi đón không ra.“Tim đập nhanh, mỗi lần phát bệnh liền ngất xỉu, thân thể cứng đờ như xác chết.
Nếu thấy ta phát bệnh, chớ có lo lắng, ta chỉ nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”Đỗ Cảnh Hòa giọng nói ôn nhu, ngữ khí bình tĩnh.“Có thể chữa khỏi không?”Quý Lăng Vi hỏi.“Chỉ là tạm bợ thôi, sống được ngày nào hay ngày đó, có thể gặp được em đã đủ mãn nguyện rồi.”Đỗ Cảnh Hòa