Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
Beta: ngo quynh
————
Ngày hôm qua nàng ra khỏi tủ, trên mặt đất chỉ có đệm và chăn.
Đại thiếu gia vốn phải nằm ở đấy lại không thấy bóng dáng đâu.
Nàng không dám nhìn lâu, thấy cửa sổ không đóng, vội vàng leo ra ngoài, vừa rời Đông viện, mới chạy một đoạn, liền đụng trúng Thúy Ninh.
Hai người trơ mắt nhìn Vương Tam siết chết Lưu mụ, không dám lên tiếng, lát sau lại thấy Vương Tam khiêng giường lớn vào Đông viện.
“Nói bậy nơi bạ cái gì đấy, ngươi mới là thê tử của Cảnh Hoà, đã bái đường xong cả rồi.
” Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đậm đứng cạnh Đỗ lão gia, duỗi tay muốn nâng Tôn Hương Nhi dậy.
Bà chăm sóc bản thân rất tốt, thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, thân hình nhỏ nhắn thon thả, đẹp rúng động lòng người, và là nữ chủ nhân của Đỗ phủ hiện tại, vợ Đỗ lão gia cưới hỏi đàng hoàng.
“Bái đường cùng đại thiếu gia không phải tôi, tôi không phải đại thiếu phu nhân, các người thả tôi đi đi……” Tôn Hương Nhi không dám nhìn Quý Lăng Vi, nàng không dám chắc Quý Lăng Vi còn sống hay chết.
Đỗ phu nhân:”Nha đầu ngốc này, không phải ngươi còn có thể là ai? Hơn nữa, Đỗ phủ nuôi ngươi lâu như vậy, cũng tới lúc ngươi báo đáp rồi.
”
Đỗ phu nhân nâng cằm Tôn Hương Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giống như xoa đầu chó, ôn nhu ra lệnh: “Nhốt nó vô phòng Cảnh Hoà, bịt miệng lại, đừng để nó la hét lung tung.
”
“Đại thiếu gia không thích tôi đâu, ngài ấy sẽ tức giận……” Hai tay Tôn Hương Nhi ép chéo sau lưng, trong lúc cấp bách, nàng nhìn về phía Quý Lăng Vi để cầu cứu.
“Đại thiếu phu nhân, cầu xin ngài cứu tôi với, xin ngài cứu tôi!” H@m muốn sống của Tôn Hương Nhi rất mãnh liệt, dùng hết sức thoát khỏi sự trói buộc, dập đầu cầu xin Quý Lăng Vi.
Quý Lăng Vi đang muốn khom lưng nâng đối phương đứng lên, cô bị thương không nhẹ.
“Các người buông Hương nhi ra!” Đỗ Triển Vinh vọt vào, như một con trâu đực nổi giận, ủi ngã đám hạ nhân, bế Tôn Hương Nhi lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người chạy cái vèo mất tâm mất tích.
Quý Lăng Vi nhìn tay trống rỗng, có chút thất vọng.
Cậu chỉ muốn giúp một chút, tại sao những người này không cho cơ hội nào vậy?
“Mau đuổi theo____Thằng trời đánh! Đúng là thằng con trời đánh a……” Đỗ lão gia tức giận dậm chân.
Hạ nhân lập tức đuổi theo, hiện trường một mớ hỗn loạn.
Đỗ Triển Vinh ôm Hương nhi chạy phía trước, một đám hạ nhân rượt theo ở phía sau.
Thúy Ninh mơ màng theo sau, một bên mặt sưng phù, cũng dùng bàn tay che lại.
Đỗ phu nhân đỡ Đỗ lão gia, nhẹ nhàng vỗ ngực cho ông thở dễ hơn, hai người chậm rãi theo sau đi cùng một hướng.
Quý Lăng Vi muốn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vừa không nhanh không chậm theo sau, vừa quan sát cấu trúc toàn bộ Đỗ phủ.
Đỗ Cảnh Hòa ở Đông viện, chính giữa bố trí một hoa viên rộng lớn, đình đài lầu các đều có, bốn phía là hành lang.
Dù đứng ở hướng nào, đều chiêm ngưỡng được cảnh núi đá đan xen nhau khá thú vị, đẹp như tranh vẽ.
Đỗ Triển Vinh vọt vào viện cậu ta ở, mở cửa phòng ngủ, bên trong xuất hiện một cái quan tài lớn đen như mực, tất cả cửa sổ đều mở ra, gió lạnh tràn vào.
Giường không thấy đâu nữa!
Đỗ Triển Vinh sợ hãi la lên, lập tức lao ra ngoài, vừa lúc gặp đám hạ nhân.
Đỗ Triễn Vinh:”Bên trong có quan tài……Là quan tài của đại ca!”
Cậu ta suýt chút nữa quăng Tôn Hương Nhi, sắc mặt trắng bệch.
Tin đồn trong phủ có quỷ gây náo loạn cậu ta cũng từng nghe qua, do được dạy chủ nghĩa duy vật nên cậu ta không tin mấy, ai ngờ đâu sẽ thấy một cái quan tài to tổ chảng xuất hiện trong phòng mình.
Giường và sách không biết bị dọn đến nơi nào rồi.
Đám hạ nhân chuẩn bị đi vào bắt đầu chần chờ, ánh mắt lập loè, chỉ bao vây Đỗ Triển Vinh, không có ra tay.
“Quan tài đại ca sao lại ở trong phòng ta?” Đỗ Triển Vinh nhìn hạ nhân, trong mắt sinh ra vài tia nghi ngờ.
“Có phải các ngươi giả thần giả quỷ không?” Cậu ta nhìn chung quanh một vòng, buông Tôn Hương Nhi xuống, che chở nàng phía sau.
“Bẩm nhị thiếu gia, chúng ta nào dám chứ.
”
“Là tà môn thật mà, đêm qua Lưu mụ và Vương Tam đều đã chết rồi.
”
“Lưu mụ là bị Vương Tam siết chết, sau đó gã tự treo ở trên cây, xương cốt gãy một nửa, trên mặt còn cười rất thoả mãn……”
Một hạ nhân lanh mồm lanh miệng khai hết mọi chuyện.
“Nói bậy cái gì đấy?”Đỗ phu nhân đỡ Đỗ lão gia bước vào, vừa lúc nghe nói thế.
“Đại thiếu phu nhân và Thúy Ninh đều chứng kiến.
” Hạ nhân kia gục đầu xuống, trong mắt có chút sợ hãi.
“Vương Tam mưu đồ gây rối, sự tình bại lộ lúc sau lại sợ tội tự sát, nào có tà môn như các ngươi nói.
” Đỗ phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ, nhìn chằm chằm đám người, ai cũng không dám đối diện với bà.
“Mỗi ngày giả thần giả quỷ, khiến cho lòng người hoảng sợ……” Bà lạnh giọng quát